/Những vòm liễu nhúng chiều vào đáy nước/ Thơ Thanh Tùng

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Văn xuôi

Tokyo một trong ba thành phố quan trọng bậc nhất thế giới

Cả một quãng đường dài tới đây và di chuyển trong Tokyo như vậy nhưng tôi không thấy cảnh tắc đường, tai nạn giao thông hay xô sát trên lộ…

Tokyo một trong ba thành phố quan trọng bậc nhất thế giới
Bút ký của Thi An
 

      Trời thu năm nay se lạnh bất thường, chợt đến chợt đi để lại cho ta cảm xúc thật đằm, thật sâu. Cái nắng hanh hao quyện lấy hồn người, đôi lúc tôi cảm thấy chân mình dùng dằng chẳng bước đi được. Thế rồi ngày lên đường sang xứ sở Phù Tang đã đến. Một buổi chiều trung tuần tháng 10, gần chục anh em chúng tôi tập trung tại số 1 Đinh Tiên Hoàng - Hải Phòng để đi Nội Bài. Mới mười tám giờ mà cảm giác như trời đã vào đêm. Sau một ít phút đợi các thành viên tới đông đủ, chiếc xe ca bắt đầu lăn bánh. Lúc đầu mọi người trong đoàn nghĩ sẽ nghỉ ở đâu đó ăn tối, nhưng thời gian khá eo hẹp, chiếc xe “lò dò” trong bóng đêm, chốc chốc lại gặp trạm cảnh sát giao thông, nên hơn hai mươi hai giờ mới tới được phi trường thì cũng vừa vặn thời gian vào làm thủ tục bay. Nơi đây đã nhiều lần là nơi tiễn, nơi đón tôi, nhưng lần này đi cùng đoàn nên cũng chẳng có người thân nào đi theo. Tám thành viên trong đoàn hào hứng với hãng hàng không Japan Airline, vì đi hãng này mỗi người được gửi hành lý hai thùng, mỗi thùng không quá hai mươi ba ki-lô-gam. Nhưng chẳng có ai mang theo hàng gì cả nên chúng tôi nhanh chóng làm xong thủ tục đi Narita Tokyo. Trước đây tôi đã có lần tranzit qua đây, chứ chưa được vào trong Nhật Bản, nên lần này thành phố yêu cầu đi là tôi đồng ý liền. Máy bay của Japan Airline cũng giống máy bay của hãng hàng không Singapore, Anh hay Pháp… khá hiện đại, có cả màn hình cá nhân, loa nghe nhạc…

      Thời gian vùn vụt trôi. Quá nửa đêm, anh chị em chúng tôi ra máy bay và trong chốc lát chiếc phi cơ đã vút vào khoảng không vô tận. Nhìn qua màn hình thấy mình đang dần xa quê hương và tiến vào không phận “đất nước hình con gà trống”. Lúc này các loại nước uống và sau đó là bữa điểm tâm nhẹ theo ẩm thực Nhật Bản được phục vụ nhanh chóng. Vì bay vào đêm, nên các hãng hàng không bố trí thời gian để hành khách có điều kiện chợp mắt một chút. Sau vài phút, đèn chiếu sáng trên máy bay mờ dần theo bóng đêm và mọi người chìm vào giấc ngủ. Sau hơn bốn giờ bay từ khi cất cánh, đèn bật sáng, chúng tôi được đánh thức để chuẩn bị cho việc giảm tốc độ và hạ cánh. Lúc này theo giờ ViệtNammới gần năm giờ sáng, nhưng Nhật đã gần bảy giờ. Qua cửa sổ máy bay, nhìn ra đã thấy mặt trời tỏa những tia nắng vàng êm dịu lên không gian mơ hồ của đất nước “mặt trời mọc”, những đám mây trắng như những đụn bông di động nhấp nhô dưới phi cơ, trông thật nên thơ. Thế rồi máy bay từ từ hạ độ cao, vùng biển nước Nhật bao la hiện ra. Càng xuống thấp, nhìn xuống biển tôi thấy vô số những vệt trắng toát, cứ ngỡ là tàu thuyền có buồm trắng, nhưng không phải, đó là những con sóng bạc đầu. Chẳng mấy chốc chiếc phi cơ đã hạ cánh xuống phi trường quốc tế Narita,Chiba, phía đông vùng đạiTokyocủa xứ sở Phù Tang. Những năm trước khi chưa có đường bay thẳng từ ViệtNam, hành trình chuyến bay từ Hà Nội đến đây phải mất hàng ngày trời, rất vất vả... Từ khá lâu Narita là trung tâm hoạt động quốc tế của hãng hàng không Japan Airline và All Airways. Đây còn sân bay vận chuyển hàng hóa lớn thứ hai của Nhật. Năm 2007, sân bay này phục vụ hơn ba mươi lăm triệu rưỡi lượt khách, đứng thứ hai mươi tư trong bảng xếp các sân bay bận rộn nhất thế giới…

      Chiếc xe ca chở tám thành viên và nam hướng dẫn viên đang vun vút lao về phía thủ đôTokyo. Trong đoàn chưa có ai đi Nhật, ngoại trừ Lê Thị Mai, cán bộ của Sở Kế hoạch và Đầu tư thành phố năm trước có trên chục ngày qua đây, nên cũng khá hiểu biết về con người, phong cảnh và luật pháp của bạn. Nhìn ra hai bên đường thấy rất nhiều cây xanh, nhưng không tươi tốt màu mỡ như cây cối ở ViệtNam, mà đây hoàn toàn do con người tự trồng. Bầu trời lúc này trong veo, cái nắng mùa thu đang dọi vào hồn người những tia nắng ấm áp lạ thường. Xa xa là những thửa ruộng màu trắng bạc còn trơ lại những gốc rạ sau vụ mùa bội thu. Hiếm khi lắm mới gặp người lao động trực tiếp ở vùng nông thôn này, có lẽ đại đa số người dân ở đây đều dùng máy…

      Khi còn ở Nga tôi có đọc một tờ báo nói về cuộc đời con người có ba cái khó nhất, một trong cái khó đó là học tiếng Nhật. Những năm trước khi giao tiếp với người Nhật, tôi cũng đã tìm hiểu ngôn ngữ Nhật, kết hợp với sự đánh giá của báo chí Nga, lại càng khảng định tiếng Nhật là một thứ tiếng khó học. Vì mang theo camera, nên tôi thường xuyên ngồi hàng ghế đầu để ghi lại và có điều kiện hỏi hướng dẫn viên thêm. Chữ viết của Nhật là chữ tượng hình có tới một nửa giống chữ Trung Quốc. Nhớ lại hồi còn nhỏ, một đêm tôi được bà nội kể: Cách đây hơn hai ngàn năm, Tần Thủy Hoàng là ông Vua tàn ác của Trung Quốc và lúc ấy có nhóm người mới nghĩ ra một kế là ngoài đảo xa có thuốc trường sinh bất tử. Họ bèn tâu với Vua và xin một trăm chiến thuyền với một ngàn nam nhi, một ngàn nữ nhi khỏe mạnh, tiến theo hướng đông để tìm “thuốc thần” cho Vua. Nhưng khi ra đảo rồi không quay về nữa. Từ đó họ trở thành thần dân của đất nước “mặt trời mọc”. Nhưng khi đã trưởng thành, nghiên cứu về lịch sử đất nước và con người nơi đây, tôi càng vỡ lẽ ra, nước Nhật đã có từ rất xa xưa. Còn chữ viết thì Trung Quốc là quốc gia phát triển sớm tại Đông Á, nên các nước lân cận trong đó có Nhật hay ViệtNamđều sang học. Những chữ nào không có trong tiếng bản địa thì được các nhà ngôn ngữ bản xứ sáng tạo thêm và từ đó chữ viết của Nhật Bản được hình thành. Chứ nước Nhật hoàn toàn không phải là một bộ phận của Trung Quốc tách ra…

       Tôi vừa nói chuyện với hướng dẫn viên Ngô Văn Viễn người Nhật gốc Việt vài phút thì thấy mọi người đã ngật ngà trên ghế xe, bên cạnh mấy “lâm tặc” đã kéo gỗ “khò khò”. Sau một tiếng rưỡi đồng hồ từ lúc khởi hành,Tokyođã hiện ra trước mắt. Nếu ai chưa qua những thành phố lớn trên thế giới nhưParis, Thượng Hải, Matxcơva,… thì sẽ bị choáng ngợp bởi thủ đô của xứ sở hoa anh đào. Luân Đôn,New YorkvàTokyolà ba thành phố chỉ đạo nền kinh tế thế giới. Thế nênTokyocó vai trò đặc biệt với Nhật Bản, với châu Á và còn với cả thế giới nữa. Đây là một trong bốn mươi bảy tỉnh của Nhật Bản và nằm ở phía đông của đảo chínhHonshu. Theo tiếng Nhật, Tokyo là kinh đô ở phía đông, đây không phải là một đô thị riêng lẻ mà ngày nay nó còn là trung tâm của đô thị Tokyo có số dân đông nhất thế giới với gần bốn mươi triệu người và là vùng đô thị có tổng sản phẩm nội địa (GDP) cao nhất thế giới với một ngàn bốn trăm bảy mươi chín tỷ đô la Mỹ theo sức mua tương đương vào năm 2008.

       Trước khi sang đây tôi đọc một cuốn sách viết về Nhật Bản, trong đó có mười điều tối kỵ mà mỗi khi tới đây cần đặc biệt phải quan tâm: Không ăn nhồm nhoàm trên phố. Mặc cả ở cửa hiệu là thất lễ. Không được thất hẹn với ai dù chỉ là đến muộn. Không động đến Nhật Hoàng mặc dầu những câu hỏi về tính cách hay tuổi tác của ông. Quà tặng là một phần không thể thiếu trong văn hóa Nhật, không nên tặng quà có số lượng bốn hoặc chín, những vân nhọn hoặc trà vì đó là biểu tượng của vận rủi hay việc biếu tặng giày dép, tất cho cấp trên là điều tối kỵ. Chỗ ngồi trong phòng họp là thể hiện ngôi thứ vị trí khác nhau hay khi một buổi lễ, diễn thuyết xong chưa vội đứng lên khi chưa thấy người có vị trí cao nhất đứng dậy, nếu không muốn cho là thất lễ. Khi tất cả trên bàn tiệc đã có cốc, ly đầy rượu hoặc đồ uống, bạn mới được phép uống cốc của mình, khi nâng cốc người Nhật thường nói: “Kampai”. Đếm tiền thừa trước mặt nhân viên nhà hàng, khách sạn được coi là hành động thô lỗ, vì thế hãy cầm tiền về phòng đếm và ngậm ngùi cho qua nếu bị thiếu đôi chút. Không nên tặng những cây, hoa trong chậu cảnh cho người bệnh vì đây cũng được coi là hành động thiếu lịch sự. Vào bếp của người Nhật khi chưa xin phép chủ nhà được coi là hành vi thô thiển vì nó xâm phạm quyền riêng tư mà người dân xứ sở hoa anh đào rất coi trọng…
.

 
   Nhà văn Thi An trước "Cây trời" Tokyo

       Khi tới Tokyo, điều đầu tiên tôi nhận thấy là thành phố này quy hoạch rất bài bản, tiết kiệm tối đa về diện tích, kết cấu hạ tầng khá tốt, có nhiều cây xanh và sạch sẽ. Từ những biển chỉ dẫn giao thông đến những biển quảng cáo, tên cửa hàng của hiệu, cơ quan… cũng rất nền nã. Hệ thống giao thông công cộng khá bận rộn, chủ yếu là ô tô, tàu hỏa và tàu điện ngầm (metro). Hệ thống tàu điện ngầm ở Tokyo khá tốt, nếu ai cho rằng hệ thống metro Matxcơva nhộn nhịp nhất thế giới thì chưa đúng, mà metro Tokyo mới thực sự nhộn nhịp nhất. Nếu so với Matxcơva thì hệ thống tàu điện ngầm của Tokyo có một số điểm nổi trội hơn: Ra đời sớm hơn tám năm (1927), tổng chiều dài toàn tuyến (ba ngàn hai trăm tám mươi tám ki-lô-mét) dài hơn hai mươi ki-lô-mét, số nhà ga nhiều hơn một trăm linh tư ga, số lượng khách chuyên chở một ngày là tám triệu bảy, trong khi đó metro Maxcơva có sáu triệu rưỡi lượt khách… Còn ở Hà Nội hay thành phố Hồ Chí Minh là thành phố nhiều xe máy nhất thế giới thì Tokyo là thành phố có nhiều ô tô hoạt động nhất hành tinh, bình quân cứ hai người dân Tokyo hiện có ba chiếc ô tô thì tổng số ô tô các loại đang tham gia giao thông ở thủ đô này khoảng gần mười chín triệu chiếc. Đó chưa kể ô tô vãng lai của hơn hai mươi triệu dân thuộc vùng Tokyo và những khu vực, tỉnh, thành phố khác của Nhật Bản thường xuyên về Tokyo. Do vậy, mật độ ô tô tham gia giao thông trên các đường phố Tokyo khá dày đặc. Việc thu phí giao thông đối với ô tô hoàn toàn bằng thẻ tự động không tốn nhân công, không gây ùn tắc, chống được tiêu cực. Cả một quãng đường dài tới đây và di chuyển trong Tokyo như vậy nhưng tôi không thấy cảnh tắc đường, tai nạn giao thông hay xô sát trên lộ…

                                                (Còn nữa)