/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

TÔ NGỌC THẠCH

THẾ NÀO LÀ MÊ TÍN DỊ ĐOAN?

Thật bất ngờ, khi nhắc lại chuyện cũ, vị cán bộ nọ nhận ngay mình sai và công nhận chính ông ta và nhiều lãnh đạo kế tiếp sau này mới là người mê tín dị đoan.

THẾ NÀO LÀ MÊ TÍN DỊ ĐOAN?

.
       Vào thập niên 70 của thế kỷ trước, quê tôi dưới sự lãnh đạo của mấy vị theo chủ nghĩa Bolshevik, nên có bao nhiêu đình chùa, miếu mạo… bị đập phá bằng sạch. Những cột gỗ lim có đường kính hai ba người ôm thì được cán bộ địa phương chia nhau về làm nhà, còn các tượng gỗ, ngai thờ, mâm bồng, cuốn thư, đại tự, hoành phi, câu đối… kể các các sắc phong do nhà vua ban tặng cũng đem đốt hết… Theo lịch sử của quê thì từ thời thượng cổ tới nay, không có ai (kể cả kẻ thù) dám làm những việc tàn ác như mấy tay theo chủ nghĩa “không tưởng” này. Tranh thủ lúc ghé thăm quê, tôi có hỏi mấy vị lãnh đạo địa phương:

-         Tại sao các ông lại đốt phá hết các di tích văn hóa mà cha ông ta gìn giữ từ thế hệ này qua thế hệ khác?

Bí thư đảng ủy địa phương trả lời một câu xanh rờn:

-         Hiện nay có chủ trương của đảng ủy cấp trên về chống mê tín dị đoan, nên  địa phương ta phải thực hiện?

-         Các địa phương bên cạnh người ta chưa làm, mà sao các ông lại tích cực vậy? Tôi hỏi.

-         Trước sau rồi cũng phá, đốt hết thôi. Vị lãnh đạo kia ráo hoảnh trả lời?

Vì quá đau xót với những di tích văn hóa mà tuổi thơ đã từng gắn bó, tôi mới hoạnh lại vị lãnh đạo nọ:

-         Ông biết thế nào là mê tín, dị đoan không?

Thấy vị bí thư còn đang lơ mơ, tôi liền giải thích:

-         Theo từ điển Việt Nam thì mê tín là tin vào những chuyện thần linh, ma quỷ một cách mê muội mù quáng. Còn dị đoan là những điều huyễn hoặc hay điều kỳ lạ khác thường, không đúng với sự thật mà con người đặt lòng tin vào nhưng không có căn cứ. Cái chủ nghĩa “không tưởng” mà các ông đang theo đuổi đó mới chính là mê tín dị đoan, chứ đình chùa, miếu mạo và sắc phong… là những di tích văn hóa vô giá được cha ông ta gìn giữ qua nhiều thế hệ… ông có hiểu không?

-         À, tay này phản động, mai tôi họp đảng ủy thống nhất ý kiến và có công văn gửi tới đơn vị cậu?

-         Thôi! Các ông gửi công văn thế nào cũng được? Sau này về già ông ngẫm lại xem lời tôi nói hôm nay có đúng không? Có chết cũng không nhắm mắt được đâu? Tôi buồn bã trả lời. Lúc này đầu óc tôi điên đảo quay cuồng, “Tim trong ngực mình. Như ai bóp nát…” và tức tốc trở về đơn vị….
.


       “Thời gian tý tách rơi. Giọt sương đọng mái đầu”. Bẵng đi mấy chục xuân qua, rồi vào một buổi chiều mùa đông giá lạnh năm trước, chính vị lãnh đạo đảng ủy địa phương năm ấy, hiện là chủ tịch hội người cao tuổi ở quê lại trực tiếp ra nhà tôi để quyên góp tiền xây dựng đình chùa, mà trước kia ông ta chỉ đạo đốt phá. Thật bất ngờ, khi nhắc lại chuyện cũ, vị cán bộ nọ nhận ngay mình sai và công nhận chính ông ta và nhiều lãnh đạo kế tiếp sau này mới là người mê tín dị đoan.     

Ngọc Tô