VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
Văn xuôi
NHỮNG ĐIỀU TAI NGHE MẮT THẤY Ở BỆNH VIỆN
Hạ tuần tháng 9 mà thời tiết vẫn oi ả, sáng sáng những cơn mưa bất chợt lại trút nước xuống,NHỮNG ĐIỀU TAI NGHE MẮT THẤY Ở BỆNH VIỆN
Thi An
Hạ tuần tháng 9 mà thời tiết vẫn oi ả, sáng sáng những cơn mưa bất chợt lại trút nước xuống, dội rửa thành phố sau một ngày hứng chịu những bụi bẩn, rác thải từ khắp nơi dồn về. Không biết đất trời xui khiến thế nào, thấy người hơi mệt tôi đùng đùng đi kiểm tra lại sức khỏe tại phòng khám đa khoa của bệnh viện lớn nhất thành phố. Các chỉ tiêu khác về sức khỏe không có vấn đề gì đáng phải quan tâm lớn, ngoại trừ huyết áp, đường huyết tăng cao và những cơn đau âm ỉ từ các rễ dây thần kinh cứ hành hạ thân thể hàng mấy năm trời. Sau khi xem các xét nghiệm cô bác sĩ phòng khám cho tôi nhập viện. Các thủ tục được tiến hành ngay và tất cả các chi phí đều phải thanh toán liền tù tì.
Tôi được cho lên khoa nội tại tòa nhà 7 tầng vẫn còn hăng mùi sơn, đặt góc cuối phía Đông Nam của bệnh viện. Tôi có ý định vào buồng tự chọn, nhưng không biết thế nào cô hộ lý một mạch điệu lên đây luôn, đến nơi tôi cảm thấy có gì gần gũi, thân thiện và muốn thực tế những điều tai nghe, mắt thấy ở bệnh viện, thế là tôi quyết định ở lại. Khi vào khoa được bác sĩ xem hồ sơ và họ hoài nghi về bệnh tình của tôi vì thấy ông bệnh nhân đi một mình, người săn chắc, giọng nói rắn rỏi, không có sự biểu hiện của “thần chết” kề bên. Được xếp vào phòng với dăm giường bệnh nhân khác, người thì bệnh tiểu đường, người thì bệnh về thận, có người thì bị tụt huyết áp cũng chưa biết bị nguyên nhân gì. Không biết sao tối hôm đến tôi lo về lượng đường trong máu cao, uống liền 2 viên almaryl loại 4mg, hoặc lúc sáng lấy máu là lúc đường huyết hạ, nên kết quả đường huyết thấp nhiều so với mức bình thường và hôm sau nữa phải xét nghiệm lại, tiếp hôm sau nữa mới được cấp thuốc chữa bệnh. Buổi sáng và chiều y tá đến phát thuốc cho người bệnh, không hiểu sao họ bắt uống một lúc hết hàng chục thứ thuốc mà bệnh án ghi, tôi có nói thắc mắc lại nếu uống nhiều loại thuốc cùng một lúc sẽ bị công thuốc, nhưng cả y tá, sinh viên y khoa bảo chẳng sao. Khi vào nằm viện thì bác sĩ là “cha mẹ” của bệnh nhân và với thời buổi kinh tế thị trường thì sự quan tâm, tình thương đối với bệnh nhân còn chưa được “Lương y như từ mẫu” lắm. Nhưng lại được sự quan tâm đặc biệt của các “thày thuốc tương lai” đó là các sinh viên của trường Đại học Y. Khi một bệnh nhân nhập viện thì hàng loạt các sinh viên năm thứ 3 đến năm thứ 6 vào vấn đáp, đo huyết áp, nghe tim phổi, tập truyền đạm, phát thuốc… đại loại làm công việc tổng hợp của y tá đến bác sĩ. Chăm chỉ hơn có lẽ là sinh viên nữ, họ rất nhiệt tình với người bệnh, với công việc thực hành. Qua cách tiếp xúc với sinh viên tôi thấy cách đào tạo y khoa của ta còn nhiều bất cập, cách hướng dẫn thực hành của các thày cô chưa được chu đáo, nên nhiều câu hỏi sinh viên đưa ra chưa được bệnh nhân chấp nhận chứ chưa nói là giáo viên. Vào một buổi sáng cô giáo bộ môn kiểm tra hai sinh viên năm cuối, một sinh viên nữ không được điểm, còn sinh viên nam được 3/10, một bệnh nhân nữ là nông dân quận Hải An thốt lên: Sao con bé lại dốt thế mới biết, cô hỏi thiếu máu mạn hay máu cấp? Mình đã nhắc là thiếu máu cấp rồi mà cũng không trả lời được... Lúc tan giờ kiểm tra tôi có đùa với cô giáo: Sau này các cháu này nó làm trưởng khoa hay giám đốc bệnh viện đấy cô ạ, khi ấy cô mà bị bệnh vào nằm viện phải cầu kệnh các cháu nó đấy. Cô giáo hỏi vì sao và tôi bảo: Các cháu thuộc diện 3C hoặc 12C, cô giáo cứ ngẩn tò toe ra không hiểu; Tôi liền giải thích: 3C là “con ông cháu cha”, còn 12C là “con cháu các cụ cả các cụ cần chiếu cố các cháu”, cả phòng vỡ ra tiếng cười.
Tại đây tôi có làm quen với một sinh viên quê ở Hải Dương, cháu cho biết việc học hành rất vất vả, cả ngày đi thực tập, tối lại trực. Tôi hỏi thế thì có được ngủ không? Cháu trả lời: Được 4 tiếng và tiền thù lao không mua nổi bát phở bình dân. Chúng cháu sau này ra trường cũng không có tiền để xin việc ở thành phố mà lương cán bộ ngành y thấp lắm. Tôi nói đùa: Bác sĩ nào cũng có nhà cửa đàng hoàng đó sao cháu? Cháu trả lời: Chỉ bằng đồng lương thì không thể sống nổi bác ạ. Chính vì vậy mà một số ít cán bộ nhân viên ngành y chạy theo cơ chế thị trường, họ cũng tìm mọi cách để cải thiện thu nhập. Muốn tiêm không đau, không bị lệch ven thì mỗi lần dúi vào tay y tá 10 – 15 ngàn, muốn nội soi, điện tâm đồ, X quang… nhanh thì dúi vào nhân viên trực tiếp làm 20 – 30 ngàn đồng, muốn thuốc tốt, truyền đạm, truyền máu…thì cũng phải phong bì, quà cáp cẩn thận cho bác sĩ, vì toàn quyền quyết định biện pháp điều trị do họ cả. Người nào không khéo, ngay cái đoạn lấy máu xét nghiệm đã đủ chết rồi, chứ chưa nói đến các đoạn khác. Bình quân mỗi một bệnh nhân nhập viện lấy máu trung bình khoảng 5 - 6 lần, mỗi lần vài CC, không biết số máu đó họ có dùng được việc gì hay không, nếu không thì quả là lãng phí và người bệnh đã yếu lại bị mất nhiều máu. Nếu cứ chuyển từ khoa này sang khoa khác, hoặc bệnh viện này sang bệnh viện khác chắc chắn các xét nghiệm sẽ bị làm lại từ đầu. Một bệnh nhân nữ đã từng nằm tại bệnh viện cấp quận nói: Ở đó có cô y tá vô cùng tốt, nhưng xem ra mục đích của chị ta chỉ là gạ bệnh nhân truyền đạm, giá mua chai đạm là 100 ngàn, nhưng qua tay cô được chuyển vào người bệnh nhân thì tính 250 ngàn đồng. Cũng có bà nói ở bệnh viện phụ sản, nhân viên hộ lý mỗi người có một số ghế, giường gấp cho thuê thì mỗi tối cũng kiếm được trăm ngàn và trăm ngàn vạn mớ chuyện khác về các cách moi tiền bệnh nhân của các bệnh viện. Có những bệnh nhân lớn tuổi, gia đình khó khăn về kinh tế than vãn về cuộc sống, không muốn chữa bệnh nữa vì sống thêm một vài năm cũng vô tích sự, mà tiêu của con cái vài trăm triệu. Tôi nói đùa: Trời chưa cho bà về ngay “suối vàng” được đâu mà còn hành bà 20 năm nữa, nên cố gắng mà chữa bệnh thôi. Tôi nghĩ chắc hàng trăm bệnh nhân mới có người nghĩ được vậy, vì đứng trước “thần chết” ai chẳng sợ.
Trước đây tôi đã có dịp tiếp xúc với một số bệnh viện tại Liên Xô cũ, nhưng người ta chữa bệnh cho bệnh nhân bắt đầu chớm bệnh, còn mình thì chỉ chữa cho các bệnh nhân khi “gần đất xa trời”, nên hiệu quả chữa khỏi bệnh là rất thấp. Một gian phòng 20m2 với 6 giường và gần chục người bệnh, ngoài ra còn người nhà phục vụ, rồi khách khứa đến thăm, nhiều lúc ban chiều có cảm giác không khí để thở cũng không đủ chứ đừng nói là cái khác. Đặc biệt là các khoa lây nhiễm chắc chắn sẽ lây từ người bệnh sang cộng đồng. Có những người ở xa, hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhà neo người thì hầu như “méo mặt”. Thông thường về đêm việc trông coi truyền dịch hay các công việc khác đều giao khoán cho người nhà bệnh nhân, còn nhân viên y tế khi nào có người gọi thì tới vì số nhân viên ít, lương lại thấp, trách nhiệm chưa được cao. Tôi thương nhất là một cháu gái đang có chửa vượt mặt, một mình trông coi mẹ già, ngày hai bận về nhà nấu nướng mang cho mẹ, đêm phải trải manh chiếu dưới sàn gạch nằm phụng dưỡng mẹ. Còn rất nhiều mảnh đời bất hạnh khác khi vào bệnh viện mới hiểu hết được.
Đặc biệt việc vệ sinh an toàn thực phẩm đối với khẩu phần ăn của bệnh nhân thì chẳng có cơ quan nào quan tâm vì cả một bệnh viện lớn cũng không có nổi một căng tin cho bệnh nhân, toàn bộ thức ăn chào bán đều do tư thương tự làm hoặc lấy ở một “lò” nào đó ra. Các loại bánh trái, thức ăn… không có nhãn mác của các cơ sở chế biến, đây cũng là nguyên nhân của nhiều loại mầm bệnh. Còn chuyện rác thải từ bệnh viện thì thật kinh khủng và cách sử lý thế nào tôi cũng chưa rõ. Nếu thành phố quan tâm tới đời sống của người dân thì trước hết nên quan tâm tới y tế, giáo dục và đặc biệt là cơ sở khám chữa bệnh. Làm sao địa phương không mất chất xám trong ngành y tế, người bệnh không phải kéo nhau về Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh hoặc phải ra nước ngoài khám chữa bệnh. Làm sao không có những chuyện đáng buồn trong bệnh viện “Nhà Thương chưa đến đã thương”…và Nhà nước cần đặc biệt tới những người nghèo và có cơ chế chính sách để các bệnh viện “từ thiện, nhân đạo”, bệnh viện tư phát triển.
TH.A
Các tin khác
-
MỘT SỐ “SẠN” TRONG CÁC TÊN DI TÍCH LỊCH SỬ VĂN HÓA
-
LÀNG KÊNH HỮU - TỔNG BẮC TẠ - HUYỆN VĨNH BẢO
-
104 PHƯỜNG XÃ CỦA HUYỆN VĨNH BẢO ĐẦU THẾ KỶ XX
-
NGUỒN GỐC HỌ TÔ NỘI TẠ
-
BẾN QUÊ NỘI TẠ (PHẦN I)
-
“HÀ CẦU, HẠ HỒNG – SƠN ĐỒNG, QUỐC OAI”
-
NAM TƯỚNG LÊ CHÂN
-
SÔNG “KINH THẦY” CÓ TỪ BAO GIỜ?
-
ĐỒN SƠN CHU DU KÝ
-
CÁC BẾN ĐÒ NGANG - DỌC HUYỆN AN DƯƠNG CỔ