/Rượu suông đắng nỗi nhớ nhà. Ta ngồi uống với mình ta hững hờ/ Thơ QUANG HUY

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

VĂN HỌC QUỐC TẾ

Truyện ngắn: "Người tự cưới mình" - Charlie Fish (Mỹ)

Charlie Fish, tên thật là Charles Sundt, là một nhà văn trẻ viết truyện ngắn và kịch bản phim. Tác phẩm của anh

Truyện ngắn: "Người tự cưới mình" - Charlie Fish (Mỹ)

 

 Charlie Fish, tên thật là Charles Sundt, là một nhà văn trẻ viết truyện ngắn và kịch bản phim. Tác phẩm của anh đã được xuất bản ở nhiều nước, và được dựng phim hàng chục lần bởi các đạo diễn danh tiếng. Từ năm 1996, anh đã lập nên trang web http://www.fictionontheweb.co.uk/, địa chỉ giới thiệu truyện ngắn một cách kiên trì nhất. Sinh ra tại vùng núi Kisco, New York, năm 1980; hiện anh sống với vợ và con gái tại hạt Brixton, phía nam thủ đô London, nước Anh. VanVN.Net xin trân trọng giới thiệu truyện ngắn "Người tự cưới mình" của Charlie Fish.

Tác giả Charlie Fish

Sao không?... Với hai từ ấy, bạn tốt của tôi, Linh mục Zatarga đã thay đổi hướng đi của đời tôi. Khi ông nói điều đó với tôi, ông vừa trải qua hai tiếng đồng hồ trên điện thoại với Linh mục Fleming, tranh cãi nhiều phần việc khác nhau của Kinh Thánh, đến từng chi tiết hoàn hảo một cách nhức nhối. Ông chỉ ra rằng, những con Quỷ đã cảnh báo những người Công giáo không được kết hôn với chị em, cô dì, mẹ, mẹ vợ, con gái hay thậm chí cả cháu gái (liệu họ có bị cám dỗ không nhỉ). Nhưng trong một cuốn sách tốt, không bao giờ có luật chống lại việc tự cưới mình.

Do đó khi tôi bảo Đức cha Zatarga chính xác điều tôi muốn làm, thì sau cùng, ông công nhận hai từ định mệnh kia: Sao không? Dĩ nhiên, Kinh Thánh cũng chểnh mảng trong việc cấm đoán con người ta kết hôn với những đối tượng, từ bà sơ bà cố mình, đến những cái bàn ăn hay con cá cưng quý. Nên tôi sẽ không ngạc nhiên nếu biết được rằng Linh mục Fleming đã chấm dứt việc kết hôn với cô nô lệ người Pháp yêu dấu của ông như là kết quả của tất cả việc này. Hoặc cái chăn của ông – nói cho cùng ông đã ngủ với nó trong bao nhiêu năm nay. Dù sao thì trong một lần thuyết phục vị linh mục tốt lành hãy cho phép tôi kết hôn với người đàn ông trong mộng của mình, tôi đã thuyết phục cha mẹ tôi. Tôi phải nói rằng, giữa một tôn giáo quốc tế được thành lập vững chắc từ hai ngàn năm và đấng song thân khiêm nhường của tôi, thì song thân tôi thật khó mà khuyên nhủ được. Ban đầu mẹ tôi chỉ xem việc đó là không nghiêm trọng, ok, rất ít người xem việc đó là nghiêm trọng, nhưng tôi cần bà để biết tôi diễn đạt đã đúng chưa. Bà có hỏi tôi về những việc xuẩn ngốc như “Sao lại kết hôn -  con chỉ có thể sống với mình thôi sao?” hoặc “Con sẽ bận gì trong lễ cưới?”.

Và buồn bã thay, việc đó làm cha tôi nổi điên, đúng nghĩa. Trong nhiều năm sau khi cưới vợ, trải qua những ngày gõ máy lên các đề mục cho một sự thay đổi rộng lớn của các tạp chí tin tức, sách tư liệu và những bản tin thường nhật về quản trị không gian, ông đã tuyên bố rằng ông là người đầu tiên làm tình trên không gian. Dường như ông hoàn toàn tin như thế, bất kể sự thật rằng vật kề cận nhất giúp ông lên đến không gian lại là cái nút lớn trên bàn phím máy tính của ông. Khi được hỏi ai là người mà ông cho là đã làm tình với, thường thường ông sẽ đột ngột ngưng lại, làm điệu bộ, quay đôi mắt về phía người hỏi và la lên lanh lảnh: “Chính tôi!”.

Tôi vẫn hy vọng rằng tôi có thể thuyết phục những người bạn tốt của tôi đồng cảm với nguyên cớ của tôi, nhưng tôi nghĩ tất cả chỉ là một trò đùa đối với họ. Họ động viên, nhưng sau đám cưới họ chỉ toàn đùa cợt về tôi. Một số trong những món quà cưới tôi nhận được từ họ hoàn toàn bất kính: những tạp chí ảnh khiêu dâm, những găng tay bằng tơ lụa, thậm chí cả một tấm gương treo trần nhà. Và tôi bất mãn họ ở việc không ngừng đùa giỡn vui vẻ khi Linh mục Zatarga đọc thuộc lòng những lời thệ nguyện hôn nhân: ‘Anh có tự hứa với mình như là một người chồng để sống trong cuộc hôn nhân không? Anh sẽ yêu thương và chăm sóc mình, tuân phục và tôn trọng mình trong khi bệnh tật cũng như khi khỏe mạnh, và trung thành với mình chừng nào anh còn sống không?’ Tôi thề rằng một trong những người bạn của tôi đã cười chảy nước mắt.

Tôi có một tuần trăng mật tuyệt vời ở Las Vegas, đánh bạc với mọi thứ tiền bạc dành dụm mà không có ai rầy la về chuyện đó.

Tôi có một căn hộ ở tầng áp mái tại khách sạn Luxor cho đêm tân hôn. Tôi có nhiều lý do để kết hôn khi tôi làm việc đó, dĩ nhiên không kể những lợi ích về thuế má (cho dù phải cố gắng lắm mới khiến được viên thanh tra thuế hiểu rằng tôi chính là người phối ngẫu của mình). Kể từ đó tôi hiểu được khái niệm về việc kết nghĩa vợ chồng; tôi thuộc về một người phối ngẫu mà tôi có thể tin cậy. Tôi muốn có một người nào đó luôn ở với tôi, người mà tôi có thể kể mọi điều bí mật sâu xa nhất, tối tăm nhất mà không sợ bị họ cười nhạo. Bất hạnh thay, cho dù bắt cặp với bạn gái thường không là vấn đề gì quá lớn lao đối với tôi, tôi thiên về khiếu thẩm mỹ tồi tệ một cách nhức nhối. Sau đó tôi nhận ra người phối ngẫu hoàn hảo của tôi thì ở gần nhà hơn bất cứ ai có thể hiểu được. Nhìn chung, tôi nghĩ hôn nhân là một thành công lớn lao cho những thành phần tham dự. Tôi ít khi tranh luận với người phối ngẫu của mình; thực tế, tôi nhận thấy mình là người đàm thoại tốt nhất trên đời. Đôi lần tranh luận thì tôi đều thắng. Và chuyện tình dục thì, ừ - bất cứ khi nào tôi muốn làm. Dĩ nhiên, có một số xâm phạm đến giới truyền thông, một số những nhà báo rẻ tiền cố gắng kiếm chác ở sự kết hợp bất thường này. Tôi nhận thấy một vài bài báo của họ gây cười, và một số khác hoàn toàn chống đối lại, đặc biệt những kẻ đã đặt tên cho tôi là người đàn ông tự ái nhất, và/hoặc tự yêu mình nhất trên đời. Tôi không nghĩ tôi là người vị kỷ như vậy, tôi chỉ ngẫu nhiên tận hưởng người bạn đời của tôi thôi.

Tôi cho đó là do chất tổng hợp hormone, một giai đoạn của cuộc đời, hay là cái gì đó khiến tôi bỗng dưng khao khát có một đứa con. ý tưởng sáo rỗng là tôi nhận ra tôi đã chết, và do đó tôi muốn được chết qua các gien của mình. Do vậy, sau nhiều ngày cân đo thuận nghịch, tôi quyết định tách khỏi người chồng của mình nhằm tìm ra một người vợ. Tôi có một cuộc chuyện gẫu với Linh mục Zatagar và ông thông báo với tôi rằng, tôi không thể chỉ đệ trình một cuộc li dị trên một tờ ghi chú trong khoảnh khắc. Tôi phải có sự biện hộ được hợp pháp hóa. Kỳ lạ thay, ý muốn có một đứa trẻ thì không nằm trên danh sách những lý do tốt đẹp để li dị. Như vị linh mục tốt bụng giải thích, tôi chỉ có thể li dị nếu tôi sống tách biệt với người phối ngẫu của tôi ít nhất một năm, vốn sẽ khó khăn mà không có một cuộc phẫu thuật chủ yếu, hoặc nếu người phối ngẫu của tôi đã đối xử với tôi một cách tàn nhẫn hoặc bị giam cầm ít nhất một năm. Đặc biệt tôi không muốn hành hạ mình chút nào hay nằm ườn ra trong tù chỉ để được li dị chính mình. Điều đó để lại một sự lựa chọn: là người đã trưởng thành, tôi phải có chuyện tình dục với một ai đó khác hơn là với tôi; tình dục bình thường, thẳng thắn, con người, và tôi có thể được tự do khỏi những ràng buộc của hôn nhân.

Và sự việc cứ như vậy đến nỗi tôi miễn cưỡng tháo bỏ chiếc nhẫn cưới và khởi sự tìm kiếm một người bạn đời. Các bạn tôi thì tàn nhẫn về chuyện đó, nói rằng tôi đang tự chia cách mình để khỏi bị mù. Tôi nghĩ mẹ tôi được an ủi khi tôi kể cho bà rằng mối quan hệ giữa tôi và tôi đang đi đến hồi kết thúc. Cha tôi chỉ ngừng việc đóng kịch, quay đôi mắt man dại của ông về phía tôi và la lên lanh lảnh: “Chính tôi!”. Có lẽ ông thực sự ở một thế giới khác. Tôi mong chuyện đó sẽ chiếm lấy tôi một thời gian trọn vẹn để tìm một người nào đó muốn ngủ với tôi, sau đó đọc báo để biết rằng tôi thực sự đã kết hôn. Nhưng chẳng bao lâu sau tôi tìm ra một người phụ nữ Malaysia mặt mũi bình thường, tương đối dễ tán. Nói thành thật, chuyện tình dục thì khá chán. Dường như nàng không biết gì về việc gây hứng thú cho một người đàn ông trong khi tôi như một chuyên gia. Tôi đoán việc đó cũng không lớn lao gì đối với nàng – tôi đang không thực hành ở những thành viên thú vị của phái đẹp.

Sau vụ đó, việc li dị đã dễ dàng. Dường như nhà thờ hăng hái trong việc chia cắt tôi, như thể cuộc hôn nhân của tôi là một sai lầm lớn lao vậy. Mất vài tháng, tôi cảm thấy hoàn toàn cô đơn sau cuộc đổ vỡ. ít nhất nhà tâm lý học địa phương (đặc biệt trong những vụ việc lộn xộn nhiều thành phần) ngưng không gởi những tấm thiệp công việc  trời đánh của ông ta hàng tuần nữa.

Tôi mất gần một thập niên để tìm một người vợ tốt, kẻ không nghĩ nàng đang kết hôn với một bộ ba. Hầu hết thời gian đó chỉ là chờ đợi giới truyền thông quên đi chuyện “Người tự cưới mình”. Trong thời gian ấy, tôi viết một cuốn tự truyện với tựa đề đó. Cuốn sách nêu cả những tính toán chi tiết cuộc hôn nhân của tôi với tôi, trong đó có chuyện thăng trầm của cuộc sống với nhân vật chính, tôi đã đương đầu với sự chỉ trích của mọi người về chồng tôi như thế nào, và một số chi tiết thân mật trong mối quan hệ của tôi với tôi. Tôi nghĩ đó là những phần việc để tạo cho cuốn sách một sự thành công thực sự khi nó được xuất bản một số năm sau đó. Người ta sẽ rất tò mò được đọc những điều ngụ ý của một cuộc hôn nhân bất thường như vậy. Tôi đoán rằng việc ấy khiến khối người phải suy nghĩ. Họ sẽ đọc sách của tôi và tự hỏi mình: Ta có sống dễ dàng không? Nếu ta phải sống với ta thì việc đó có thể làm được không? Tất cả bọn họ đều ngưng tìm kiếm ông Thầy của mình, hay cô Bé Đúng đắn chỉ trong một khoảnh khắc để tự hỏi họ có thể là một người phối ngẫu tốt cho bất cứ ai không.

Tôi không nghe thấy bất kỳ một cuộc tự kết hôn bắt chước nào, có lẽ cũng có nghĩa giới truyền thông đã mất sự quan tâm hoặc nhà thờ quyết định không để cho chuyện đó xảy ra lần nữa. Dù sao thì bây giờ, tất cả những chuyện ấy đã ở đàng sau tôi. Vợ tôi và tôi vừa di chuyển đến một ngôi nhà mới, đủ lớn để chứa được đứa con mới của tôi khi nó được sinh ra. Bây giờ tôi hạnh phúc. Thực tế, ngay bây giờ tôi không thể tắt nụ cười trên mặt mình được. Bạn hiểu không, những người hàng xóm sát cạnh nhà tôi là Linh mục Fleming và người vợ yêu dấu của ông, cô nô lệ người Pháp.

 

Nguyễn Văn Vân (dịch và giới thiệu)

(Nguồn: Văn nghệ số 10/2013)