/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

VĂN HỌC QUỐC TẾ

THƠ ÊXÊNHIN

X. Êxênhin - Nhà thơ lớn của đồng quê nước Nga (1895 – 1925) sinh ra ở ngôi làng Kônxtanchinôvơ nhỏ nhắn, yên bình và xinh đẹp,
NHÀ THƠ NGA  ÊXÊNHIN
Tâm sự của Nhà thơ dịch giả Triệu Lam Châu:
 
X. Êxênhin - Nhà thơ lớn của đồng quê nước Nga (1895 – 1925) sinh ra ở ngôi làng Kônxtanchinôvơ nhỏ nhắn, yên bình và xinh đẹp, thuộc vùng bình nguyên Riazan mênh mang bát ngát. Nơi ấy có dòng sông Ôka mộng mơ, bình lặng, mát rượi những buổi chiều hè, và khi thu sang lá phong vàng quyến rũ soi lấp lánh dòng sông trong. Thơ Êxênhin là tiếng hát nồng nàn phóng khoáng và ngọt lịm lòng người, ngợi ca tình người quê kiểng đôn hậu thuỷ chung, ngợi ca thiên nhiên Nga bình dị mà tráng lệ, ngợi ca những nỗi niềm chưa có tên để gọi – mà hình như cứ chực vụt trào ra từ những con tim rực ánh lửa hồng. Nổi bật lên giữa bức tranh làng quê Nga nồng hậu ấy – là tình yêu đôi lứa trong trẻo, nồng nàn, mà cũng xiết bao cay đắng, khổ đau… Song trên hết: Mọi mối tình trong thơ ông, đều lặng lẽ kết đọng thành vầng kỷ niệm huy hoàng và lồng lộng trong mỗi trái tim người…
 Thơ Êxênhin đã từng đến với bạn đọc nước ta qua bản dịch của các dịch giả Thuý Toàn, Tạ Phương… Nhân kỷ niệm 119 năm sinh Nhà thơ Êxênhin (3/10/1895 – 3/10/2014) – tôi xin trân trọng gửi tới bạn đọc yêu quý một chùm thơ của Người, dịch ra tiếng Việt và tiếng Tày.
 
Triệu Lam Châu – dịch thơ  từ nguyên bản tiếng Nga


Ты плакала в вечерней тишине,
И слезы горькие на землю упадали,
И было тяжело и так печально мне,
И все же мы друг друга не поняли.
 
Умчалась ты в далекие края,
И все мечты увянули без цвета,
И вновь опять один остался я
Страдать душой без ласки и привета.
 
И часто я вечернею порой
Хожу к местам заветного свиданья,
И вижу я в мечтах мне милый образ твой,
И слышу в тишине тоскливые рыданья.

1913

 @@@

Em thầm khóc trong chiều lặng lẽ,

Giọt lệ nồng, cay đắng cứ rơi rơi,

Sao lòng anh nặng buồn đến thế,

Vậy là ta không hiểu nhau rồi.

 

Em vụt tới tận miền xa thẳm,

Mọi ước mơ héo úa không màu,

Chỉ còn lại mình anh đơn lẻ

Không lời thương âu yếm… hồn  đau…

 

Anh thường thăm lại nơi hẹn cũ

Một mình thôi, vào những buổi chiều,

Mơ thấy dáng yêu kiều hiển hiện,

Trong lặng im… nghe nức nở u sầu…

 

1913


@@@

Ещё не высох дождь вчерашний —
В траве зелёная вода!
Тоскуют брошенные пашни,
И вянет, вянет лебеда.

Брожу по улицам и лужам,
Осенний день пуглив и дик.
И в каждом встретившемся муже
Хочу постичь твой милый лик.

Ты всё загадочней и краше
Глядишь в неясные края.
О, для тебя лишь счастье наше
И дружба верная моя.

И если смерть по Божьей воле
Смежит глаза твои рукой,
Клянусь, что тенью в чистом поле
Пойду за смертью и тобой.

1916

 

 @@@

Cơn mưa chiều qua đến nay vẫn chưa khô -

Giọt nước xanh ngời đậu trên mặt lá!

Đồng đã cày tạm để hoang buồn bã,

Cứ héo mòn, tàn úa đám rau lê.

 

Một ngày thu đơn lẻ rụt rè,

Anh theo những ngả đường đầy vũng nước.

Mong thấy gương mặt em thân thương

Trong mắt mỗi trượng phu thoáng gặp.

 

Khi nhìn về miền xa mờ tỏ

Em lại càng bí ẩn diệu huyền.

Hạnh phúc đời này dành hết cho em

Và cả tấm tình anh chung thuỷ.

 

Nếu chúa trời đưa cái chết về đây

Làm mắt em nhắm nghiền dưới lòng tay,

Anh nguyện trên cánh đồng thoáng sạch

Theo bóng em lên thiên đàng ngay!

1916


@@@


Мне грустно на тебя смотреть,
Какая боль, какая жалость!
Знать, только ивовая медь
Нам в сентябре с тобой осталась.

Чужие губы разнесли
Твое тепло и трепет тела.
Как будто дождик моросит
С души, немного омертвелой.

Ну что ж! Я не боюсь его.
Иная радость мне открылась.
Ведь не осталось ничего,
Как только желтый тлен и сырость.

Ведь и себя я не сберег
Для тихой жизни, для улыбок.
Так мало пройдено дорог,
Так много сделано ошибок.

Смешная жизнь, смешной разлад.
Так было и так будет после.
Как кладбище, усеян сад
В берез изглоданные кости.

Вот так же отцветем и мы
И отшумим, как гости сада…
Коль нет цветов среди зимы,
Так и грустить о них не надо.

1923

 
@@@

Cứ nhìn em, lòng anh lại thêm buồn,

Ôi đớn đau và đáng thương biết mấy!

Chỉ còn cây liễu đồng đứng đấy

Cùng chúng mình trong tháng chín đây thôi.

 

Cặp môi kẻ nào đã từng phá huỷ

Cái nồng say, run rẩy của thân em.

Như thể cơn mưa thầm sâu thẳm

Phát tự mảnh hồn đã úa tàn.

 

Thôi được! Anh chẳng hề sợ nó.

Niềm vui khác sẽ đến với anh thôi.

Bởi vì chẳng có gì còn lại cả,

Như bụi vàng ẩm ấy đã hoai rồi.

 

Anh không biết tự giữ gìn mình

Cho nụ cười tươi, cho cuộc sống yên bình.

Đường đời đã qua chừng ít ỏi,

Mà lại nhiều lầm lỗi điêu linh.

 

Cuộc đời thật điên loạn, nực cười.

Xưa đã vậy, rồi mai kia cũng thế.

Như nghĩa địa, mảnh vườn vắng vẻ

Rải đầy trong lá những khung xương.

 

Và chúng mình cứ thế, toả hương

Như những vị khách của vườn trò chuyện…

Không có hoa đâu giữa mùa đông giá buốt,

Chẳng nên buồn về điều ấy làm chi…

 

1923