VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
Văn xuôi
ĐẾN THÁNH CŨNG… CHỊU
Trong khi đó cái gì cũng muốn tranh nhất, nào là cung điện sang nhất, ghế rồng oai nhất, công sở hoành tráng nhất, chùa chiền lớn nhất,...Phạm lưu Vũ
ĐẾN THÁNH CŨNG… CHỊU
Có người đất Kinh, một hôm tìm đến hỏi Khổng Tử:
- Vua nước Vệ có mũi tên quý bịt vàng, đem bắn lên ngọn cây, không thấy mũi tên rơi, chỉ thấy máu tuôn xuống thành dòng. Vua Vệ tiếc mũi tên, cho sứ đến hỏi ngài, ngài bảo đó là bắn giời bị thương, mũi tên nằm trong bụng giời rồi, tìm cũng vô ích.
Sứ Vệ mừng rỡ ra về. Sau đó, ngài bảo riêng với học trò rằng vua Vệ là kẻ cuồng ngông, đem treo túi máu lợn lên cây rồi giả vờ bắn giời để ra oai với dân, lại còn cho người đến hỏi ta. Ta trả lời như vậy cốt để cho ông ta tưởng đã lừa được ta. Một kẻ đã dùng đến kế hỗn giời, lừa thánh để ra oai với dân thì tất chết không được chôn.
Về sau quả nhiên như vậy. Có chuyện ấy hay không?
Khổng Tử trả lời:
- Quả có việc ấy.
Người ấy lại hỏi:
- Thế còn chuyện vua nước Sở trong lúc tòng vong, vớt được quả lạ không biết quả gì, cho người tới hỏi ngài, ngài bảo đó là quả bèo, có thể bổ ra mà ăn được. Lại còn bảo vớt được quả bèo là cái triệu tan rồi lại hợp. Sau quả nhiên đúng như thế. Có việc ấy hay không?
Khổng Tử trả lời:
- Quả có việc ấy.
Người đó hỏi tiếp:
- Thế còn chuyện Quý Hoàn Tử nước Lỗ đào giếng, bắt được con chó, ngài bảo đó là con dê. Bọn Hoàn Tử bèn làm thịt, cho vào nồi lẩu thì quả có mùi vị của món lẩu dê. Có việc ấy hay không?
Khổng Tử trả lời:
- Quả có việc ấy.
Người đó hỏi tiếp:
- Thế nghĩa là việc gì ngài cũng biết có phải không?
Khổng Tử trả lời:
- Ta chỉ may mắn mà nói trúng thế thôi. Chứ thực ra chả tài cán gì.
Người ấy nói:
- Việc trên giời, dưới nước là việc hở hang, ngài biết đã đành, đến việc trong lòng đất kia, ngài cũng thấu rõ. Thế mà bảo là may mắn thì ai mà tin được.
Xin hỏi ngài, dân nước Vệ hiện đang đói khát, học sinh đi học về đói quá rơi xuống ao chết, đi bắt ốc lấy tiền mua sách rơi xuống ngòi chết, có bà mẹ phải tự tử để mong có tiền phúng điếu cho con đi học…
Rồi thì doanh nghiệp phá sản, thất nghiệp tràn lan, đàn bà, con gái phải sang xứ người làm vợ bé, làm đĩ… Nhà nước làm mất hàng nghìn lạng bạc, tiền bảo hiểm của dân, lại còn đòi giữ hộ bảo hiểm cho đến lúc dân sắp xuống lỗ mới trả…
Rồi thì biển chết, ngư dân lâm vào cùng quẫn, rủ nhau đi đòi công lý, đã vỗ mặt phản bội, lại còn sai bọn đê tiện gọi là VTV lên sóng dối trá, thế là không chỉ lừa người, mà còn lừa dối cả trời đất, quỷ thần…
Trong khi đó cái gì cũng muốn tranh nhất, nào là cung điện sang nhất, ghế rồng oai nhất, công sở hoành tráng nhất, chùa chiền lớn nhất, bánh chưng to nhất, bát phở to nhất, tượng đài lớn nhất, tháp chọc giời cao nhất…
Những việc ấy theo ngài nghĩa là thế nào?
Khổng Tử trả lời:
- Ấy đấy! đó chính là cái chỗ không may của ta đấy.
ĐẾN THÁNH CŨNG… CHỊU
Có người đất Kinh, một hôm tìm đến hỏi Khổng Tử:
- Vua nước Vệ có mũi tên quý bịt vàng, đem bắn lên ngọn cây, không thấy mũi tên rơi, chỉ thấy máu tuôn xuống thành dòng. Vua Vệ tiếc mũi tên, cho sứ đến hỏi ngài, ngài bảo đó là bắn giời bị thương, mũi tên nằm trong bụng giời rồi, tìm cũng vô ích.
Sứ Vệ mừng rỡ ra về. Sau đó, ngài bảo riêng với học trò rằng vua Vệ là kẻ cuồng ngông, đem treo túi máu lợn lên cây rồi giả vờ bắn giời để ra oai với dân, lại còn cho người đến hỏi ta. Ta trả lời như vậy cốt để cho ông ta tưởng đã lừa được ta. Một kẻ đã dùng đến kế hỗn giời, lừa thánh để ra oai với dân thì tất chết không được chôn.
Về sau quả nhiên như vậy. Có chuyện ấy hay không?
Khổng Tử trả lời:
- Quả có việc ấy.
Người ấy lại hỏi:
- Thế còn chuyện vua nước Sở trong lúc tòng vong, vớt được quả lạ không biết quả gì, cho người tới hỏi ngài, ngài bảo đó là quả bèo, có thể bổ ra mà ăn được. Lại còn bảo vớt được quả bèo là cái triệu tan rồi lại hợp. Sau quả nhiên đúng như thế. Có việc ấy hay không?
Khổng Tử trả lời:
- Quả có việc ấy.
Người đó hỏi tiếp:
- Thế còn chuyện Quý Hoàn Tử nước Lỗ đào giếng, bắt được con chó, ngài bảo đó là con dê. Bọn Hoàn Tử bèn làm thịt, cho vào nồi lẩu thì quả có mùi vị của món lẩu dê. Có việc ấy hay không?
Khổng Tử trả lời:
- Quả có việc ấy.
Người đó hỏi tiếp:
- Thế nghĩa là việc gì ngài cũng biết có phải không?
Khổng Tử trả lời:
- Ta chỉ may mắn mà nói trúng thế thôi. Chứ thực ra chả tài cán gì.
Người ấy nói:
- Việc trên giời, dưới nước là việc hở hang, ngài biết đã đành, đến việc trong lòng đất kia, ngài cũng thấu rõ. Thế mà bảo là may mắn thì ai mà tin được.
Xin hỏi ngài, dân nước Vệ hiện đang đói khát, học sinh đi học về đói quá rơi xuống ao chết, đi bắt ốc lấy tiền mua sách rơi xuống ngòi chết, có bà mẹ phải tự tử để mong có tiền phúng điếu cho con đi học…
Rồi thì doanh nghiệp phá sản, thất nghiệp tràn lan, đàn bà, con gái phải sang xứ người làm vợ bé, làm đĩ… Nhà nước làm mất hàng nghìn lạng bạc, tiền bảo hiểm của dân, lại còn đòi giữ hộ bảo hiểm cho đến lúc dân sắp xuống lỗ mới trả…
Rồi thì biển chết, ngư dân lâm vào cùng quẫn, rủ nhau đi đòi công lý, đã vỗ mặt phản bội, lại còn sai bọn đê tiện gọi là VTV lên sóng dối trá, thế là không chỉ lừa người, mà còn lừa dối cả trời đất, quỷ thần…
Trong khi đó cái gì cũng muốn tranh nhất, nào là cung điện sang nhất, ghế rồng oai nhất, công sở hoành tráng nhất, chùa chiền lớn nhất, bánh chưng to nhất, bát phở to nhất, tượng đài lớn nhất, tháp chọc giời cao nhất…
Những việc ấy theo ngài nghĩa là thế nào?
Khổng Tử trả lời:
- Ấy đấy! đó chính là cái chỗ không may của ta đấy.
Các tin khác
-
“TỨ VẬT” Ở HUYỆN AN DƯƠNG – HẢI PHÒNG
-
TỨ VẬT HUYỆN NGHI DƯƠNG (KIẾN THỤY) HẢI PHÒNG .
-
“BF” TRONG TIẾNG ANH
-
CHUYỆN VUI “TỨ VẬT” HUYỆN THỦY NGUYÊN
-
TỨ KỲ - VĨNH LẠI
-
CHUYỆN VUI “TỨ VẬT” Ở HUYỆN VĨNH LẠI (NINH GIANG)
-
CHUYỆN VUI “TỨ VẬT” Ở TỔNG AN BỒ, HUYỆN VĨNH BẢO
-
CHUYỆN VUI “TỨ VẬT” Ở LỤC TỔNG KHU DƯỚI HUYỆN VĨNH BẢO
-
VUI MỘT CHÚT
-
BÁC HỒ QUÊ Ở THÁI BÌNH