VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
TÔ NGỌC THẠCH
NHỮNG "CÂU THƠ TÀI HOA" CỦA TÔ NGỌC THẠCH
Những câu thơ ấn tượng của Tô Ngọc Thạch được nhiều bạn đọc yêu mếnNHỮNG "CÂU THƠ TÀI HOA" CỦA TÔ NGỌC THẠCH
.
1-
Chị múc mặt trời hòa với mặt trăng, chắt bòn từ phong ba bão táp
Múc cả bóng mình heo hắt, tưới cho cánh đồng xanh lại quê hương.
THƠ VỚT RA TỪ CHIẾC GẦU MÚC NƯỚC
2-
Chợ Gừng bán những bồi hồi
Lỡ phiên tôi dắt bóng tôi vào chiều.
CHỢ GỪNG
3-
Còn ai lau nước mắt
Lênh loang bóng đêm buồn
Còn đâu chiều trong vắt
Giữa dòng đời mưa tuôn
TRẮNG TRỜI MƯA LANG THANG
4-
Con chữ nhờn mòn nằm vạ giữa câu thơ
Con chữ hóa trang kỹ trị, vô cơ
Con chữ bong ra như tế bào chết…
Đi tìm con chữ thép
Tìm con chữ đớn đau như sản phụ lâm bồn
Con chữ bùa mê lạc phách xiêu hồn
Con chữ như thịt da bấm vào là chảy máu.
HỒN CHỮ
5-
Gặp bóng mình đi hoang
Ngật ngờ trên đường cũ
Một miền vô căn cứ
Neo giữa hồn chiêm bao
HỒN CHIÊM BAO
6-
Màu thời gian như trái chín ngọt dần
Bờ tâm tưởng mở mang dòng sông Cấm
Nhận thức ánh lên vầng trán ai sáng láng
Con sóng say mèm lay nắng giữa vòm xanh
BIỂN NẮNG THÁNG NĂM
7-
Ai căng một mảnh tình xưa
Phủ lên mặt trống thành bùa gọi nhau
AI CĂNG MỘT MẢNH TÌNH XƯA
8-
Cây cầu Bính vắt ngang thành phố
Nối tình yêu năm tháng đợi chờ
Bên Thủy Nguyên nắng vun vàng khung cửa
Phía Hải Phòng mưa phủ ướt hồn thơ.
ĐÔI BỜ SÔNG CẤM
9-
Trăng siêu thực nhìn qua khung cửa sổ
Tuyết phập phồng thở với nước Nga thiêng.
TUYẾT XIBIA
10-
Những cơn nắng đành hanh
Những ngọn đèn dầu nhỏ nhẻ thay trăng
Những cơn rét chiều tía ha tía hất
Những buổi đong đêm bằng gầu tát nước
Mảnh buồm nâu gấp mép bầu trời
SÔNG HÓA
11-
Chiều buồn nỗi nhớ đi hoang
Nụ cười xót nắng nhênh nhang cuối trời
Cạn đông tãi gió ra phơi
Xuân về tách vỏ hạt đời nảy xanh?
MẦM XUÂN
12-
Đêm hằn nếp gấp
Ngày dài rỗng roang
Nghe lòng se sắt
Nỗi buồn loang loang…
KHOẢNG TRỜI
13-
Tháng tư về vít cong nỗi nhớ
Tháng giao mùa buổi hò hẹn đắm say
Đốt cháy vòm trời – Tim em rực lửa
Vệt môi hồng làm ngây ngất mây bay.
THÁNG TƯ
14-
Tôi tìm nửa mảnh hồn tôi
Cùng em ghép lại một thời lãng quên.
TÔI TÌM NỬA MẢNH HỒN TÔI
15-
Ai luồn kim xe chỉ thêu hoàng hôn
Thùa khuy áo bằng câu dân ca Nga réo rắt
TỔ KHÚC XIBIA
16-
Rồi tháng năm đặc quánh
Nồng nàn dần hanh heo
Câu hẹn hò lạnh cóng
Giữa bến bờ trong veo
KHOẢNG LẶNG
17-
Một mình lạc giữa chiêm bao
Bơ vơ nhặt hạt mưa rào cầu Không!
CẦU KHÔNG
18-
Nỗi đau không nhai mà ghê răng một thời xa vắng
Buồn xưa kéo lệch thời gian
BÓNG CÔ ĐƠN
19-
Từng con chữ quặn đau như đang trong cơn thoát xác
Với muôn mảnh đời phiêu linh vùi sâu tận đáy thời gian
GIỌNG VĂN
20-
Giá trị đồng tiền hay thặng dư lãi suất
Chiết khấu linh hồn tăng phần trăm thể xác
LAS VEGAS
21-
Rèm thời gian không che nổi đơn côi
Cô gái tóc nâu với đôi mắt xanh đánh thức bản năng dắt chiều vào phố
TỔ KHÚC XIBIA
23-
Nỗi buồn thơm như nhang chân lạc bước bên hiên
Khoác vai tôi thủ thỉ thù thì những lời cù mì ngọt vào da thịt
Cõi lòng dịu êm
Ánh trăng trong vắt
Tôi rửa nỗi buồn mà sạch được đơn côi.
CẢM TẠ NỖI BUỒN
24-
Bài thơ tình mực tím lơ ngơ
Vẫn rưng rức trong hồn từ dạo ấy
Nắng ngập ngừng miên man hoa phượng cháy
Gió sân trường thổi dọc suốt đời tôi.
GIÓ SÂN TRƯỜNG
25-
Có giấc mơ hoa bước ra từ khung cửa nhỏ
Có nhành chiêm bao trĩu quả giấc mộng vàng
Có tiếng thở dài sùi sụt lan man
Có tiếng đồng tiền bị thương rơi đau ngõ cụt
Có tiếng nỉ non xé lòng nhau chao chát
Có tiếng cười cắt rời ra dán vào giấc ngủ mỏng tang
PHỐ BẮC KINH
26-
Trong mịt mùng tôi lặn lội tìm kim
lần sợi chỉ vàng vá thời gian
khâu khoảng rỗng vòm trời yêu ngày ấy
SẸO THỜI GIAN
27-
Tiếng cười loang mặt sóng
Nụ hôn đọng đôi bờ
Má hồng em đốt lửa
Soi lòng tôi thẩn thơ
ĐÊM TRẮNG
28-
Dưới đất sâu bao giọt máu hồng vẫn long lanh sáng
Soi lên cánh đồng phồn thực mở mùa hoa.
CÁNH ĐỒNG NHẬN THỨC
29-
Gió mềm lơi lả buông cầm
Tôi dong bão nổi sóng ngầm vào em
AI CĂNG MỘT MẢNH TÌNH XƯA
30-
Thu Nga đẹp đến ngỡ ngàng
Thoảng nghe gió thổi trút vàng giấc mơ
TỔ KHÚC XIBIA
31-
Cái thời em hãy còn son
Quơ ánh mắt bắt mất hồn người say.
TẶNG VỢ TUỔI NĂM MƯƠI
32-
Chiều dịu dàng ngả vào đêm vấn vít mê say
Lúc lỉu trăng thề tấm áo vừa tuột cúc
Sao đổi ngôi thắp đèn vào chiêm bao làm khoảng không tỉnh giấc
Dĩ vãng rảo chân dắt thời gian về phía cuối cô đơn
BÓNG CHIỀU
33-
Vắng tênh buộc kín cỏ hoa
Mùa đi thút thít đường xa gập ghềnh...
CỰU VIÊN NƯỚC MẮT THẮT TRỜI THÁNG BA
34-
Vết thương chiến tranh khắc vào cõi nhớ
Giấc ngủ gầy còm duỗi dài hơi thở
HUYỀN THOẠI 81 NGÀY ĐÊM
35-
Theo bà nội sàng nỗi buồn trong đất
Nhặt câu đồng dao làm gối ngủ cho mình
TỔ KHÚC XIBIA
36-
Dòng cảm xúc như máu chảy ra từ ngòi bút
Có ánh sáng ở trong nước mắt
giọng văn như khẩu ngữ riêng
mang hồn cốt Hải Phòng.
GIỌNG VĂN
37-
Giọt phèn ký ức
Nhỏ vào khoảng không
Trong veo kỷ niệm
Ngày xưa tuổi hồng
CON ĐƯỜNG NĂM THÁNG
38-
Khòm lưng mẹ quét heo may
Rưng rưng tôi nhặt xác ngày về phơi
MẸ VÀ MÙA XUÂN
39-
Cô gái tóc nâu như mật chảy ngọt vào cõi nhớ
UỐNG CẠN XIBIA
40-
Tuyết rơi bông đợi bông chờ
Bông chao chác nhớ bông khờ khạo bay
TỔ KHÚC XIBIA
41-
Cánh thời gian phiêu lãng lênh xênh
Thơ nắc nỏm níu hồn ta ở lại
SỢI NẮNG NGUYÊN TRINH
42-
Bão dông vây kín tứ bề
Đội mưa tìm lại lời thề heo may?
TRĂNG VÀNG LÃNG ĐÃNG MÊ SAY
43-
Mẹ ngồi nhặt những hanh hao
Đêm đêm vá lại ngọt ngào mơ xưa!
MỘT MÌNH VÒ VÕ GIỮA MIỀN HEO MAY
44-
Bao ngỡ ngàng hồn tôi men ủ
Phím lòng ngân lướt khướt cả đường mơ
SAFARI hóa rượu tự bao giờ…
VƯỜN ĐÊM
45-
Mẹ tãi nhọc nhằn ra phơi trong những ngày dông gió
Lật tìm bóng mình dưới sá cày sấp ngửa
Gói lại bóng đêm cho ban mai nằm duỗi dài
vào cánh đồng tít tắp cuối hoàng hôn
Rút ruột mình theo sợi dây diều chắp nối cho con
Xâu từng hạt nắng thành chuỗi sáng giấc mơ mùa thu hoạch
Sáo diều ngân vang rồi đọng xuống mắt ai như giọt mật
CÁNH DIỀU MÙA XUÂN
46-
Cơn đau nối tiếp cơn đau
Nỗi buồn nối tiếp theo nhau nỗi buồn...?
Anh giờ ngồi đếm hoàng hôn
Vòng hoa trắng lạnh nhuốm hồn khóc thương.
TRỜI CHO EM ĐẾN THÁNG BA
47-
Gọi đò chẳng thấy đò xuôi
Gọi em mãi… ngỡ rằng tôi gọi mình.
GỌI ĐÒ
48-
Ngọn gió bơ phờ sau mỗi lần bỏ nhà đi hoang nằm ngủ co ro
CHIÊM BAO
49-
Mẹ ngồi vá bão dưới trăng
Nghe heo may thổi đóng băng nỗi niềm
CON VỀ BÊN MẸ CHIỀU NAY
50-
Đêm the thía
Bến lơi khơi
Sóng dậy thì
Tiếng cười va rổn rảng làm khoảng không thức giấc
BẾN MƠ
51-
Nhịp trống địa linh nhân kiệt dựng Kinh đô
Đường văn hiến dọc dài vùng châu thổ
THĂNG LONG
52-
Phải chăng sóng thả bùa tình
Hay mình quên lú lúc mình phân thân…?
PHẢI CHĂNG SÓNG THẢ BÙA TÌNH
53-
Tay cầm lời hẹn trổ hoa
Bến Mê bến Tỉnh vỡ òa trong tim
Sông thơ bên nổi bên chìm
Bến Chờ lận đận miết tìm dòng trôi…
BẾN MÊ BẾN TỈNH VỠ ÒA TRONG TIM
54-
Bụi thời gian bạc trắng lo âu
Hoàng hôn trầm ngâm đục ngầu ký ức…
GIÓ THỊ TRƯỜNG
55-
Giá mà chẳng có bùa may
Chiều hôm tắm biển hồn đầy Đồ Sơn?
CHIỀU HÔM TẮM BIỂN HỒN ĐẦY ĐỒ SƠN
56-
Lấm lem phù sa đỏ
Ấm khúc hát chào đời
Tước cỏ bện tình tôi
Với cánh đồng thơ ấu.
CÁNH ĐỒNG CHIỀU
57-
Nấp sau tà áo thập thồng
Xuân khe khẽ thở núm hồng đào tơ
Kìa đôi con mắt đòng đưa
Làm dông bão nổi cơn mưa trái mùa
DƯỜNG NHƯ TÔI BỊ BỎ BÙA?
58-
Lá vàng bay lả tả
Chao nghiêng bờ tâm tư
Hương nồng nàn bên cửa
Nhớ rơi đầy hồn thu!
NHỚ RƠI ĐẦY HỒN THU
59-
Bản nhạc xanh tôi đánh đắm năm nao
Nay vớt lên trên khuông đầm đìa nốt thương nốt nhớ…
MỘT THUỞ NƯỚC NGA
60-
Thời gian đằng đẵng bên cồn
Gió mùa đông thổi rỗng hồn bến Mê
GIÓ MÙA ĐÔNG THỔI RỖNG HỒN BẾN MÊ
61-
Hoa cúc giật mình vàng rạng rỡ
Dĩ vãng du dương trong giai điệu mỏng như voan
Nỗi nhớ tựa quả chín rụng vào đáy thời gian
NGỢP SẮC VÀNG LÊVITAN
62-
Tay cầm chuếnh choáng
Vít lả tre làng
Ngật ngừ năm tháng
Kiếp đời bứa ngang
TÌNH CHÍ PHÈO
63-
Chồng bản thảo nết na nép mình nằm đợi chủ
Những con chữ thắp đèn từ trong máu đi ra qua dông tố
CHÂN DUNG
64-
Rút cô đơn từ ký ức chiến tranh
Nỗi đau nhói buốt làm sáng lên đường kim mũi chỉ
Se vết thương thành sợi len dài thiên niên kỷ
Vò võ bên hiên gỡ thời gian đan áo cho chồng...
GỠ THỜI GIAN ĐAN ÁO CHO CHỒNG
65-
Chợt gặp em trong giấc mơ dậy thì, còn dậy mùi hương nơi viễn xứ. Ánh trăng mềm vẫn lung linh trên thân hình mới lạ. Tôi sững sờ hóa đá hồi lâu…
GIẤC MƠ THỦY LỰC
66-
Tôi xâu những nỗi buồn trong veo, thành chuỗi hạt choàng vào mùa đông Xibia cũ kỹ. Gom những nụ cười vỡ vụn gieo vào cánh đồng tử đinh hương thủ thỉ. Bê mùa thu vàng nước Nga trút vào giấc ngủ sum suê…
NGẪU CẢM
67-
Căn nhà rỗng, tiếng thạch sùng khúc khắc. Cửa khép hờ, khoảng trống rưng rưng. Trong cơn mê đêm tuột khỏi nhớ nhung. Ai tưới xăng vào đêm, đốt mùa thu linh cảm. Mưa trập trùng lời gọi nhau thê thảm. Chảy lênh loang, tứa phứa tận đáy đời. Góc vườn khuya, vỉa nhớ đứng chơi vơi. Khói thui thủi vương đôi bờ ảo vọng…
RỖNG ĐÊM
68-
Mỗi trận mưa như trời tra hạt. Ủ ngày xanh mở mắt, bật mầm. Từng giọt xuân trong veo được chắt ra từ lớp lớp tâm hồn. Mưa bịn rịn hoà vào lòng biển cả. Mùa nối mùa giọt giọt nhớ thương cứ duềnh lên mới lạ. Đêm giao thừa, tôi ướp nỗi niềm của biển vào cành lộc biếc đầu năm.
MƯA BIỂN
(Còn nữa)