/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

Một trăm ngày Mẹ

Chiếc xe tang chuồi qua cơn lốc khan về nghĩa trang thành phố. Hàng bia mộ có thể bay lên trời xanh và như vừa từ vòm xanh đậu xuống bến đời.
Một trăm ngày Mẹ
 
 
        Chiếc xe tang chuồi qua cơn lốc khan về nghĩa trang thành phố. Hàng bia mộ có thể bay lên trời xanh và như vừa từ vòm xanh đậu xuống bến đời. Mẹ đã thành mây trôi, thành tư tưởng sang thang giá trị khác rồi... Hôm nay một trăm ngày, chúng con xuống lợp  mái nhà xanh cho Mẹ. Lòng đau quặn xé. Cái đau như người khác đi qua cơ thể, đi vào đất đai mong gặp Mẹ ngày đêm.
 
        Từ những dấu chân đưa tiễn Mẹ Cha hằn lên bóng bà con cô bác…thân quen. Cha đã đi trước Mẹ nửa năm và đang đón Người ở một chiều không gian kỳ ảo*. Một trăm ngày trôi qua đầy một trăm sầu bi, giông bão. Hương khói mông lung. Khoảng vắng trong con thăm thẳm tận cùng. Rót chén rượu buồn, thắp nén nhang thơm mời Mẹ về với con với cháu.
 
        Trời về chiều oi nồng nắng xéo. Gió cô đơn thông thốc phả vào mình. Cõi luân hồi dựng vỉa tâm linh. Con loạng choạng trên con đường lênh chênh, gai góc. Ngẫm chẳng thấm vào đâu muôn khó nhọc Mẹ Cha từ tấm bé thơ đến khi về cõi khác… Dù phải gieo neo như cánh bèo phiêu bạt, con vẫn tin một ngày không xa giấc mơ xanh hái được. Bởi Mẹ Cha luôn nâng đỡ cho con…
           
 
                                                                          26/05 Đinh Hợi
 
__________
* Vật lý học hiện đại cho rằng sau chiều không gian thứ tư
    vật chất tồn tại ở trạng thái mắt người không nhìn thấy