VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
Thơ
GỠ THỜI GIAN ĐAN ÁO CHO CHỒNG (Thơ)
/Gỡ mảnh hồn mình vồi vội. Theo bóng anh đi qua tháng ngày đặc quánh đang trôi.../ Thơ TNT
GỠ THỜI GIAN ĐAN ÁO CHO CHỒNG
Cái rét đành hanh
lùa vào giấc ngủ triền miên
Gió thời gian thổi mòn cùn mái rạ
Căn nhà trống nép mình nơi thôn dã
Chị thắp ngọn đèn dầu
l ần tìm vào quá khứ đêm đêm
Rút cô đơn từ ký ức chiến tranh
Nỗi đau nhói buốt
làm sáng lên đường kim mũi chỉ
Se vết thương thành sợi len dài thiên niên kỷ
Vò võ bên hiên
gỡ thời gian đan áo cho chồng...
Hơn ba mươi năm
từ ngày chia tay anh bên dải Trường Sơn
Bấy nhiêu lần
ngâu tháng bảy, mưa nguồn chớp bể
Chiều hoang lạnh chìm trong quạnh quẽ
Bóng chị đổ dài lệch cả miền quê
Sương thời gian nhuộm trắng mái tóc thề
Ngày nối ngày
chị ngậm ngùi gỡ từng đường tơ bối rối
Gỡ mảnh hồn mình vồi vội
Theo bóng anh đi qua
tháng ngày đặc quánh đang trôi...
(Tô Ngọc Thạch)