/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

văn xuôi

Bão táp Vân Đồn

Làm người không biết cái nhục mất nước thì sao mạnh lên mà chống giặc được...
 Bão táp Vân Đồn

Truyện ngắn của Uông Triều


Sóng Vân Đồn không quá lớn. Hổ thấy lòng nao nao. Từ kẻ thảo khấu lừng danh, nay trở thành tướng nhà Nguyên, được Nguyên chúa giao cho trọng trách hộ tống đoàn thuyền lương, lòng Hổ vừa mừng vừa lo...

Vân Đồn năm 1288.

Nguyên chúa Hốt Tất Liệt đã cử Trấn Nam Vương Thoát Hoan, Ô Mã Nhi mang đại quân sang đánh Đại Việt lần thứ ba. Trương Văn Hổ là tướng vận lương, mang theo bảy mươi vạn hộc đi đường thủy tiến vào Đại Việt.

Trần Khánh Dư đang trấn giữ Vân Đồn.

Trương Văn Hổ hùng dũng như hổ tướng dẫn đầu đoàn thuyền lương tiến vào biển Vân Đồn. Lần xuất binh này thật hệ trọng với Hổ. Trước khi xuất binh, Nguyên chúa đã dặn dò kĩ lưỡng, lương thảo dùng cho đại quân đánh dài, quyết phải giữ cho bằng được. Những lần trước, chinh chiến dài ngày, đường xa không đủ lương thảo, quân lâm khốn đốn đến bại trận. Lần này, bảy mươi vạn hộc lương được xuất ra đủ nuôi quân trong một năm. Cánh quân của Ô Mã Nhi phải hộ tống đoàn thuyền lương cho an toàn.

Sóng Vân Đồn không quá lớn. Hổ thấy lòng nao nao. Từ kẻ thảo khấu lừng danh, nay trở thành tướng nhà Nguyên, được Nguyên chúa giao cho trọng trách hộ tống đoàn thuyền lương, lòng Hổ vừa mừng vừa lo. Tin báo về, đại quân của Ô Mã Nhi thừa thắng mà đi quá nhanh, đoàn thuyền lương nặng nề của Hổ không theo kịp. Hổ nghe tin, lòng như lửa đốt. Thế là Ô Mã Nhi đã không nghe lời dặn dò, cứ thế tiến binh. Thuyền lương nặng nề làm sao đi nhanh cho được. Lương thảo là cái gốc của quân binh. Lương thảo dồi dào, quân mới yên lòng mà đánh cho chắc được. Mã Nhi, ngài đánh hàng trăm trận mà không nhớ điều ấy sao, ngài quá hồ đồ rồi. Đại quân đi trước, thuyền lương theo sau, liệu có bảo toàn được không? Nếu kẻ địch dùng kế phục binh thì xoay xở thế nào. Hổ này không phải kẻ hèn kém nhưng vừa lo đánh nhau, vừa phải chuyển lương, liệu có chu toàn được không? Càng nghĩ, Hổ càng thấy như ngồi trên đống củi khô đã châm mồi lửa ở dưới.

Hổ bước ra mũi thuyền, đăm chiêu nhìn sông nước Đại Việt. Quân thủy Hổ vốn quen tay, nhưng lần đầu đưa quân vào Đại Việt, cũng phải dự lường mọi việc. Có chuyển lương trót lọt thì mới mong tính chuyện dài lâu được. Không phải ngẫu nhiên mà Nguyên chúa chọn Hổ làm tướng vận lương, ngài đã nghĩ tới việc trước kia của Hổ. Hổ quyết không phụ lòng người, nếu để mất lương thì tránh sao khỏi vết xe lần trước, mà mạng tướng chưa chắc đã giữ được.

Những dũng sĩ khỏe nhất được cắt đặt để hộ tống thuyền lương. Nhiều tên vốn là thảo khấu, lục lâm. Những kẻ ấy khi lâm trận không phải là những tay vừa, chúng dám liều chết vì chủ. Nhưng Hổ vẫn thấy bực mình. Ô Mã Nhi thực là hồ đồ, sao lại thúc đại quân đi quá nhanh, biết đâu quân Việt thua trận chỉ là kế nghi binh? Hổ biết, những lúc bị truy đuổi là lúc dễ đánh vu hồi, kẻ thắng còn đương say men thắng mà ít phòng bị. Ô Mã Nhi, ngài là bậc đại tướng mà quên điều ấy sao. Lại không biết kẻ nào cầm quân ở vùng này. Liệu hắn có biết Hổ đưa thuyền lương đi mà không có đại quân đi cùng? Nếu hắn biết thì hiểm nguy khôn lường. Hổ gần như không dám ngủ để quán xuyến việc quân.

Đoàn thuyền lương của Hổ tiến vào Đại Việt từ từ. Quân do thám báo về, bờ sông im phăng phắc, dân chúng đã bỏ đi, quân Việt mấy trận thua khiếp vía, chạy tán loạn như vịt không dám quay lại nữa. Dù sao cũng không nên khinh suất. Trời chiều lòng người, cứ gió này mà đi thì mấy chốc sẽ vào kinh đô Đại Việt, hợp với đại quân của Trấn Nam Vương.

Hổ thiếp đi, vừa mơ tưởng thắng trận tưng bừng, lập được công to thì nghe thấy tiếng kèn trận chói tai. Thuyền chiến Đại Việt từ lau lách hai bên bờ lao ra. Thuyền túa xuống nước nhiều như rắn rết, trăm bè lửa cháy bùng bùng lao về phía đoàn thuyền lương.

 

Hổ thét lớn:

- Có phục binh. Không được hỗn loạn. Giết chúng cho ta.

Quân Đại Việt độn thổ từ hai bờ, xông ra cướp thuyền. Quân sĩ mình trùi trũi, tay gươm, tay giáo xông lên đánh. Thuyền cỏ khô châm lửa lao vào thuyền chở lương. Nguyên quân hoảng hốt, hỗn loạn. Không ngờ quân Việt có tài ẩn nấp như vậy, tưởng như đám quân kia từ dưới mặt đất chui lên, từ dưới nước nhịn thở mà lấy dùi chọc thủng thuyền. Chớp mắt, thuyền chiến Đại Việt đã áp sát đoàn thuyền lương. Tướng của Khánh Dư là Lã Châu nhảy phắt lên thuyền trỏ vào mặt Hổ quát to:

- Hổ kia, mày đến giờ tận số rồi! Tao chờ mày lâu quá.

Hổ cười nhạt:

- Để xem mày đánh thế nào.

Châu nhảy tới chỗ Hổ. Những võ sĩ cản đường đều bị Châu chém đứt đầu. Hổ hùng hổ xáp vào. Hai bên đánh nhau mấy chục hiệp không phân thắng bại.

Quân sĩ hỗn chiến. Sau đội cảm tử của Lã Châu, quân của Khánh Dư ồ ạt xông lên. Ba anh em họ Phạm, lão tướng Hoàng Ân, Lê Yên cùng bọn Đinh Câu ào ạt lao tới chém giết cuồng loạn. Người nào người ấy dữ tợn giận dữ như hùm beo.

Tương quan một chín một mười. Châu giao chiến với Hổ mấy chục hiệp vẫn không nao núng. Khánh Dư đích thân đốc chiến:

- Đánh cho giặc nát vụn ra. Quyết không để cho chúng còn một hạt cám mà ăn.

Nói rồi tự mình xông vào đánh giặc. Khánh Dư gươm tuốt trần, nhằm những tên lính Nguyên to khỏe nhất mà xốc tới. Hai bên đánh nhau kịch liệt, tiếng hò hét kêu gào náo động cả một vùng, lửa cháy ngùn ngụt, khói đen mù trời. Quân của Khánh Dư càng đánh càng hăng, quân của Hổ cũng liều chết mà chống lại. Trời đất rền rĩ màu đỏ của máu.

Châu đánh hăng quá làm Hổ không kịp điều binh cho đúng pháp. Hổ mặt đỏ bừng bừng:

- Thằng nhãi dám cản đường tao. Tao giết mày cho hả giận.

Châu trúng một đao của Hổ, máu phun ra xối xả, mặt tái đi. Thấy vậy Khánh Dư quát lớn

- Có ta.

Nói rồi xông tới vây đánh Hổ. Các tướng hộ vệ của Hổ dồn lại. Hỗn chiến. Châu bị một đao nữa chém đứt chân, đứng không vững ngã lăn xuống nước. Hai tay Châu quờ quạng cố bám mạn thuyền, bị một thương đâm trúng ngực, máu phun ra như vòi rồng. Châu ngã xuống nước mắt còn trợn tròn.

Quân Việt xông lên bất kể sống chết.

Hai bên giằng co dữ dội, thuyền lớn bị đắm, bị cháy. Nguyên quân cố chống lại. Khánh Dư vây đánh Hổ, vừa hò hét quân sĩ quyết triệt nguồn lương của giặc, thuyền nào không cướp được thì đánh chìm, đốt cháy. 

Hổ hăng máu, liều chết đánh cứu lương nhưng không được. Trong lúc Nguyên quân đang núng thế thì từ phía cửa sông, thuyền quân Đại Việt kéo tới. Người cầm đầu nói lớn:

- Có Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản đến đánh đây.

Quân Đại Việt thấy viện binh tới đánh càng thêm hăng. Quân Quốc Toản còn đang tráng sức như một luồng gió quất tới. Tướng sĩ quyết chiến. Hổ đuối sức, liệu cơ không địch nổi bèn ra lệnh rút lui. Các võ sĩ liều chết hộ tống Hổ sang thuyền nhẹ quay đầu rút chạy. Toàn bộ đoàn thuyền lương bị đốt cháy, đánh chìm hoặc rơi vào tay quân Đại Việt. Thấy cảnh đó, Hổ kêu:

- Ta tuyệt mất nguồn lương, đại quân lấy gì mà ăn. Trời bức ta rồi.

Quân của Khánh Dư, Quốc Toản thừa thắng truy kích. Bảy mươi vạn hộc lương không cánh mà bay. Trương Văn Hổ chạy ra đến biển mà mồ hôi còn chảy như tắm, mặt tím ngắt, không biết phải ăn nói thế nào với Thoát Hoan và Ô Mã Nhi.

*

Triệt hạ thuyền lương của giặc, Trương Văn Hổ phải chạy thục mạng để thoát thân. Khánh Dư đứng trước quân sĩ nói lớn:

- Đánh trận tuy tổn thất nhưng ta đã cắt được đường lương của giặc. Giặc tất sẽ khốn như những lần trước. Ta đã cho người báo tin mừng tới Thượng hoàng và quan gia.

Minh họa: Hữu Khoa.

Lòng quân ai cũng phấn khởi. Lập được công lớn, bao trằn trọc rồi cũng vợi dần, gươm sắc đã chém được đầu giặc. Thuyền lương của giặc bị đánh đắm, đốt cháy, thu được cả cho quân binh. Tin báo tiệp tới, chắc Thượng hoàng, quan gia, quốc công tiết chế lấy làm vui mừng lắm. Giặc không còn lương thì lòng dạ nào mà đánh. Xưa nay mất lương là tan quân.

Khánh Dư thấy lòng dịu bớt. Trận thua trước đã nhẹ đi phần nào, cái tội sờ thấy trên cổ đã được tháo ra. Ông thấy mình lại bừng bừng khí thế như còn trai trẻ. Nhớ năm xưa, khi xông trận diệt giặc, khí thế bừng bừng bất kể sống chết. Những năm tháng vàng son tưởng như không bao giờ còn nữa, bao ngày mòn mỏi, cơ cực ở đất Chí Linh còn ghi nhớ mãi. Tưởng chừng gươm sắc không bao giờ rút ra nữa. Lại thấy các tướng lập được công lớn, lòng cũng chạnh buồn. Khánh Dư này còn xứng làm tướng nữa hay không? Làm tướng mà không lập được công thì nói làm gì. Nay khí thế lại về, ta đánh cho giặc kinh hồn bạt vía. Nếu lòng quân không tràn khí thế nuốt ngưu đẩu, ta sao đánh được chúng. Vó ngựa chúng, thuyền binh chúng phải tan tành khiếp vía. Quân Đại Việt đâu phải lũ vịt nhút nhát như chúng giễu cợt. Ta đâu có chịu nhục như thế, làm tướng phải xứng mặt tướng.

Khánh Dư nhìn trăng Vân Đồn, trăng đã bớt màu đỏ nhưng vẫn sẫm lại tê tái. Ông chợt rùng mình nhớ tới giấc mộng hôm trước mà lòng vẫn bàng hoàng. Một ông già râu tóc bạc trắng cầm đại đao đứng đầu giường hỏi lớn:

- Làm tướng mà thua trận thì thế nào?

Tiếng đáp:

- Chém tướng.

Tiếng hỏi:

- Làm quân mà thua trận thì thế nào?

Tiếng đáp:

- Chém tướng.

Nói rồi ông già vung đao chém thẳng vào cột nhà, cột gỗ rung lên bần bật. Khánh Dư toát cả mồ hôi. Ta không còn đường lùi nữa rồi, không đánh được giặc thì không dám sờ vào cổ mình nữa.

Giờ đây máu quân sĩ đã đổ xuống để ngăn giặc, lương thảo bị chặn nhưng đại quân giặc vẫn ở kinh thành. Nếu Mã Nhi có qua đây lần nữa, ta sẽ quyết đấu với hắn. Bao tướng sĩ của ta tử trận. Nghĩ đến họ là lòng đau, ruột cắt. Từ Trương Đỗ đến Hoàng Ân, Nguyễn Thành, Cao Thuần, Lã Châu... những tướng sĩ tài ba nhất của ta đã bỏ mạng trên sa trường. Dòng máu phun cầu vồng của Châu khiến ta đau lòng quá. Trận đánh nào cũng nhuốm máu quân sĩ quên mình vì nước, liều mình vì chủ. Nếu không có họ thì ta nên công trạng gì. Càng căm giận lũ giặc tàn ác. Ta không phạm gì đến chúng, chúng lại phạm đến bờ cõi, tổ tiên ông bà, con gà con lợn nhà ta. Ta đánh đuổi quân tàn bạo. Giặc dám quay lại đây tất chỉ còn cái thây ma đưa về.

*

Trong trại tướng, Ô Mã Nhi nghiến răng ken két:

- Thế là mấy chục vạn hộc lương đã rơi vào tay quân man di rồi. Ta phát điên lên mất.

Đợi mãi không thấy thuyền lương của Trương Văn Hổ đến, Thoát Hoan sai Ô Mã Nhi đem quân đi đón, mịt mùng chẳng thấy tăm tích của Trương Văn Hổ đâu, lại nghe tin toàn bộ đoàn thuyền lương đã bị Trần Khánh Dư đánh cho tan tành, quân lương bị mất hoặc rơi vào tay quân Trần. Ô Mã Nhi như phát điên lên, ra lệnh đánh vào Vân Đồn hòng cướp lại số quân lương đã mất.

Nhi mặt đỏ phừng phừng, hai mắt trợn tròn như muốn bắn ra ngoài. Thế này thì điên lên mất, không có quân lương thì hỏng việc lớn của ta. Quân mà biết không có lương thì loạn mất. Khánh Dư là thằng nào mà dám cướp lương của ta, ta không ngờ lũ quân vịt ấy dám phục binh chặn thuyền lương. Thằng Khánh Dư kia, tao sẽ băm vằm mày, mày dám cướp miếng ăn trên miệng tao à? Tao quyết sống chết với mày. Cả thằng Hổ, thảo khấu trên biển mà chịu cho chúng cướp lương. Nhục nhã quá đi mất! Tức quá đi mất! Rồi tao sẽ băm vằm cả lũ chúng mày. Nhi chửi vung lên, lệnh cho những tên dũng mãnh, hăng hái nhất quay lại Vân Đồn tìm lương đã mất. Nhi bọt mép sùi ra hai bên miệng, quân sĩ trông thấy đều khiếp vía không dám nhìn mặt.

Khi ấy, Khánh Dư đang bàn với các tướng ở Vân Đồn:

- Ô Mã Nhi tức giận, hắn tất sẽ đánh vào Vân Đồn hòng cướp lại quân lương. Ta phải giấu lương vào chỗ kín đáo, sẵn sàng đón trận của chúng. Thằng già Ô Mã Nhi điên lên là không vừa. Quyết không cho chúng đoạt lại lương. Cho chúng đói rã họng ra.

Ô Mã Nhi thúc quân đánh vào Vân Đồn.

Cờ quạt, trống la inh ỏi. Thuyền lớn, thuyền bé, đao to, đao lớn, Nhi miệng sùi bọt, mắt trợn ngược đốc quân đánh tới. Quân xông vào lần nào cũng bị quân của Khánh Dư đánh giạt ra, không sao tiến được. Nhi dàn trận nhằm triệt hạ Vân Đồn. Khi hai tướng giáp trận, Khánh Dư thản nhiên nói với Ô Mã Nhi:

- Mã Nhi tướng quân không nên giận dữ, quân lương rơi vào tay ta rồi. Mất thì dễ chứ lấy lại thì khó lắm.

Ô Mã Nhi:

- Các ngươi chơi trò tiểu nhân, dùng phục binh chứ đời nào đánh bại được tướng Hổ.

Khánh Dư cười:

- Tham Tri sai rồi. Ai là người chơi trò tiểu nhân chứ? Ai đã cả gan đào bới lăng của Thái Tông? Sợ rằng ta bắt được Tham Tri thì mạng ngài cũng khó giữ. Đi ăn cướp nước người có đáng gọi là quân tử hay không?

Ô Mã Nhi quát lớn:

- Ta không thèm cãi nhau suông với ngươi nữa. Ta sẽ đoạt mạng sống của ngươi.

Khánh Dư cười lớn:

- Để xem ngài dọa được ai, quân Đại Việt không phải trẻ con. Ta cũng muốn cho ngài nếm mùi lợi hại.

Tên bắn ra như mưa. Quân sĩ hai bên lấy khiên ra che soái tướng. Khánh Dư lấy kiếm chém mưa tên lao tới. Ô Mã Nhi thúc quân đánh hăng, lại tự mình ra khiêu chiến. Khánh Dư định xông ra nhưng Phạm Cải can rằng:

- Không cần bận đến thượng tướng, để ba anh em tôi đánh nhau với hắn.

Ba anh em họ Phạm là Phạm Cải, Phạm Tú và Phạm Dương xông ra quây đánh Ô Mã Nhi. Quần nhau mấy chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại. Mã Nhi cầm đại đao, mặt đỏ bừng bừng đánh nhau với ba anh em họ Phạm. Đánh mãi không được. Quan quân đánh hỗn loạn, bất phân thắng bại. Mã Nhi nản, Khánh Dư cũng lệnh thu quân.

Mã Nhi hẹn:

- Ngày mai ta lấy đầu ngươi.

Khánh Dư cười:

- Hẹn tướng quân ngày mai, mong tướng quân bảo trọng. Tôi cũng muốn chém cái đầu của ngài.

Bị Khánh Dư giễu, Nhi mặt hầm hầm nhổ một bãi nước bọt lớn rồi chửi:

- Cái quân vịt ấy, đánh mãi mà không được. Tức quá.

Nửa đêm, Khánh Dư đang bàn việc quân với các tướng thì có tin cấp báo, quân binh bắt được gian tế.

Quân dẫn vào một tên mặt mũi gian xảo, mắt lấm lét. Trông mặt thì rõ là người Việt. Phạm Dương thưa rằng:

- Thằng này tên Khanh, đang tìm đường sang quân doanh của giặc. Quân đi tuần bắt được, liền xét hỏi đưa về đây.

Khánh Dư quát:

- Có phải mày làm gian tế cho giặc?

Tên đó cúi đầu.

Phạm Dương thưa:

- Thằng này đang tìm đường sang trại giặc thì bị bắt. Trong người hắn có bản đồ vẽ chỗ giấu lương thực, đường đi lối lại trong quân doanh của ta. Đây là bản đồ hắn vẽ.

Bản đồ đưa lên.

Khánh Dư quát:

- Ngẩng mặt cho ta xem cái mặt chó, thằng Ô Mã Nhi chắc phải mất nhiều vàng bạc lắm.

Phạm Dương bảo:

- Xin ngài chém hắn luôn để răn đe quân sĩ.

Khánh Dư ngăn:

- Giam hắn lại đã, để mai khi giáp trận với Ô Mã Nhi chém hắn cũng chưa muộn. Thằng già Ô Mã Nhi ấy vốn nổi tiếng hống hách, ta muốn làm nhụt cái nhuệ khí của nó.      

Sáng hôm sau.

Trước mặt quân, Khánh Dư thét lớn:

- Đưa gian tế ra ngoài.

Gian tế bị trói gô đưa lên. Khánh Dư nói sang:

- Ô Mã Nhi tướng quân, kẻ này đã bị ngài mua bằng nhiều vàng bạc. Quả phí phạm quá. Nay xin chém hắn trước khi lâm trận để răn đe binh sĩ. Cũng để cho ngài biết chí quân Đại Việt ta thế nào.

Võ sĩ hùng hổ bước tới. Tướng lệnh:

- Chém!

Đầu gian tế vừa rơi xuống đất, tức thì soái tướng phất cờ lệnh cho quân sĩ xông lên giao chiến. Quân đánh rất hăng. Câu bảo:

- Phen này ta lấy câu liêm giật cổ lũ giặc như giật cổ gà vịt.

Câu liêm trong tay, chốc chốc Đinh Câu lại giật đứt được một thủ cấp của giặc. Những đầu lâu rơi xuống, mắt còn mở thao láo vì bị cắt quá nhanh. Tướng sĩ đánh dữ dội, người nào người ấy càng đánh càng hăng. Khánh Dư đích thân thúc trống đốc chiến. Binh sĩ hai bên lăn xả vào nhau quần thảo. Quân Việt nhỏ người nhưng nhanh nhẹn tránh đòn, luồn lách, áp sát giặc.

Phạm Cải bảo Đinh Câu:

- Thách ngươi cắt được đầu Ô Mã Nhi đó.

Câu luồn lách dùng xảo thuật tiến lại gần Ô Mã Nhi nhưng Nhi không phải là kẻ tầm thường, tài nghệ của Câu chưa cắt được thủ cấp của hắn. Câu liêm văng tới đều bị Nhi đánh gạt ra. Nhi trợn tròn mắt.

- Mày... mày là thằng nào mà to gan, lớn mật.

Nhi thốc tới định chém Câu nhưng Câu luồn lách như chạch, Nhi không sao hạ được. Các tướng sĩ khác vây lại đánh kịch liệt, Nhi phải ra sức chống đỡ.

Quốc Toản cũng xông vào hỗn chiến. Quân Nguyên thấy một thiếu niên đánh quá hăng thì giãn ra. Quốc Toản chém được vô số đầu giặc thì bị chúng quây chặt. Chúng hét lên:

- Thằng nhãi ranh mà dám làm càn. Giết hắn.

Quốc Toản cũng hét lớn:

- Thằng nào muốn mất đầu thì đến đây. Hầu này sẽ sống chết với chúng mày.

Rồi chàng bất chấp giặc quây kín cứ đánh túi bụi, những tên xông vào đều bị đánh bật ra. Quân vây đen kịt. Toản đánh hăng hái nhưng bị trúng thương đuối dần. Thấy Toản bị giặc vây, Khánh Dư thét lớn:

- Giải vây cho Quốc Toản mau.

Tức thì quân liều mạng xông vào đánh giải vây. Toản cố đánh nhưng đuối sức. Lúc quan quân đánh giạt được giặc thì Quốc Toản đã nằm gục dưới mặt đất. Máu từ ngực phun ra như suối, tay vẫn cầm kiếm.

Khánh Dư thấy Quốc Toản đã tắt thở liền hét lớn:

- Giặc giết Hoài Văn Hầu rồi, giết chúng cho ta.

Quân bản bộ của Quốc Toản thấy chủ tướng tử trận càng liều mình xông vào tử chiến. Khánh Dư thúc quân đánh mạnh. Các đô tướng họ Phạm quây tròn đánh Ô Mã Nhi. Trên mặt đất, xác người nằm la liệt, bãi chiến trường tanh mùi máu, mặt đất đỏ thẫm. Máu chảy xuống nước, nước chuyển màu hồng, tưởng chừng cá cũng không dám uống nước ấy.

Quân đánh từ sáng đến chiều bất phân thắng bại. Mã Nhi thấy tình thế khó lòng xoay chuyển nên lệnh rút quân. Quan quân đuổi theo diệt giặc. Dọc đường rút lui, Ô Mã Nhi ngửa cổ than rằng:

- Thế là mất toi bảy chục vạn hộc lương rồi. Ta biết ăn nói thế nào với Trấn Nam Vương đây. Lương mất thì còn làm gì được nữa.

Quan quân định đuổi theo đánh mãi nhưng Khánh Dư ngăn lại:

- Sẽ có ngày ta truy quét lũ giặc dữ này. Cho quân nghỉ ngơi đã. Đánh ngay cũng chưa thể thắng được. Phòng chúng có phục binh thì thiệt hại.

Biển Vân Đồn mặt nước đỏ khé. Người soái tướng nhìn mặt biển nghĩ ngợi. Ta vừa qua trận cuồng phong dữ dội. Trời đất vần vũ, chuyển xoay. Làm người không biết cái nhục mất nước thì sao mạnh lên mà chống giặc được.

Trăng Vân Đồn đêm ấy đỏ như máu

 Theo VNCA