/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Văn xuôi

Lòng đố kỵ

Có gì mà phải khóc, đây là việc tốt! Nó nói rõ kết luận của bài báo mà tôi đăng mấy ngày trước là chính xác.

Lòng đố kỵ


Vợ của lão Đinh - đồng nghiệp của tôi đang làm việc ở một cơ quan trong thành phố, cuối năm ngoái đạt được danh hiệu vinh dự: "Công vụ viên ưu tú", lại còn được thăng hai bậc lương.

Lão Đinh vui đến mức cười không khép miệng lại được, còn vui hơn chính mình được thưởng. Trước đó không lâu, lão Đinh đã đăng một bài báo học thuật luận về lòng đố kị trên một tạp chí tâm lý học, cũng được thưởng, nhưng không vui bằng khi vợ đạt được phần thưởng Công vụ viên xuất sắc. Lão cảm thấy vợ thật cừ, vì việc nhà, việc công ty đều làm đâu vào đấy. Cho nên, lão Đinh không tiếc thời gian, cùng vợ đi hơn nửa ngày mua sắm ở các hiệu thời trang, để chúc mừng vợ đã đạt được phần thưởng lớn này.

Việc đi mua sắm là lão Đinh chủ động đề xuất, lão cảm thấy mình mắc nợ vợ quá nhiều. Lão khuyên vợ nên mặc quần áo hàng hiệu, để xứng với công việc và đẳng cấp của mình. Phụ nữ đến độ tuổi trung niên lại càng cần trang điểm, hơn nữa vợ lão lại là nhân viên công chức của cơ quan Chính phủ, tuy là không đảm nhận nhiệm vụ gì quan trọng, nhưng ngày ngày phải giao lưu với người khác, mặc đẹp một chút là đương nhiên.

Vợ lão Đinh vô cùng vui mừng nhận lời đề nghị của chồng, bà bình thường ăn mặc rất giản dị, không hề thời thượng trau chuốt. Nhiều đồng nghiệp nữ trong cơ quan thường khuyến khích bà mặc các bộ đồ cá tính một chút. Bà lại tiết kiệm quen rồi, không nỡ vì mình mà tiêu tiền, cho nên từ trước đến giờ đều không mảy may bị đồng nghiệp tác động. Nhưng lần này là ý tốt của chồng, bà vô cùng cảm động.

 

Minh họa: Lê Tâm.

Chọn mất hơn nửa ngày, lão Đinh và vợ cuối cùng cũng chọn được một bộ quần áo mà kiểu dáng, chất lượng, nhãn mác, màu sắc đều rất hợp với bà. Bà đứng trước gương thay quần áo xoay đi xoay lại phải trái trước sau, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Lão Đinh ở bên cạnh cũng không ngớt tán đồng, nói rằng bà mặc bộ quần áo này lên người như biến thành người khác, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp. Bà nói, tốt thì tốt, nhưng mà giá tiền đắt quá.

Lão Đinh lập tức nói, không đắt, không đắt, tiêu chút tiền này giống như là lấy một cô dâu về vậy, đáng! Không để vợ phân trần, ông chạy lên chỗ thanh toán trả tiền, bảo vợ mặc luôn bộ quần áo mới lên người để cùng về nhà.

Tối hôm đó, lão Đinh như lấy một cô dâu mới về nhà vậy, rất nồng nhiệt với vợ. Vợ lão nằm trên giường nũng nịu nói, nếu biết hiệu quả thế này, chúng ta đi mua quần áo mới sớm một chút thì càng tốt. Lão Đinh nói, bây giờ vẫn chưa muộn, từ giờ về sau, tôi ngày ngày mua quần áo cho mình. Bà chọc tay vào đùi chồng nói, ông thật là ghê, chả trách không tiếc tiêu tiền vì tôi.

Ngày thứ hai, vợ lão Đinh vô cùng tự tin mặc bộ quần áo mới đi làm, bà làm cho các đồng nghiệp nữ không ngớt bình luận. Vừa mới vào phòng làm việc, một chị đồng nghiệp thốt lên: "Ôi chao, chị làm sao lại mặc bộ quần áo này, khó coi chết mất, mua hay là nhặt được vậy?". "Đương nhiên là mua! Sao vậy?" - Bà như bị dội một gáo nước lạnh. "Mua sao? Tôi còn tưởng là quần áo nhặt từ đống quần áo cũ quyên góp cho những vùng bị tai hạn". "Có gì nghiêm trọng không?".

Sắc mặt bà chuyển từ đỏ sang tím. "Chị không phải là mù màu sao? Nhìn này, cái màu này, thật là kinh khủng! Không tin chị hỏi mọi người mà xem". "Chị sao lại nói vậy, quá đáng lắm!" - Bà căng thẳng đến mức khó thở. "Được, được, được, tôi quá đáng! Chị hỏi mọi người mà xem!".

Năm sáu đồng nghiệp nữ trong phòng làm việc vây lấy bà. Có người nói, bộ quần áo này rất rẻ! Ở cửa ngõ nhà tôi, tôi nhìn thấy bày bán ngoài ngõ, 20 tệ một bộ, lại còn được khuyến mại một cái khăn". Có người nói: "Đây mà là hàng hiệu sao! Hàng giả bây giờ làm rất giống hàng thật, tùy tiện dán nhãn". Lại có một cô nương trẻ nói: "Chị, chị, nếu như còn mặc thế này, từ sau nhất thiết đừng đi cùng chúng tôi nhé, chúng tôi mất mặt mất, tôi còn chưa kết hôn, người ta mà biết tôi là đồng nghiệp của chị, ai còn muốn tìm hiểu tôi nữa!".

Vợ của lão Đinh mặt đỏ bừng bừng, cuối cùng cũng cố gắng được đến hết giờ làm việc, một mình gọi taxi về nhà. Bà nằm trên giường khóc một trận to, khóc đến mức lão Đinh vô cùng luống cuống, tưởng là có việc gì to tát. Chờ đến lúc vợ thổ lộ tâm tình đại khái rồi, lão mới hiểu việc gì đang xảy ra.

Ôi chao, lão Đinh vừa dùng tay vuốt tóc vợ, vừa cười gượng nói: "Vợ ơi vợ à, cái này mình vẫn chưa rõ sao, vấn đề không phải là ở phục trang, mà ở chỗ mình không nên đạt cái giải thưởng ưu tú đó. Đạt giải rồi cũng phải nhận lỗi với mọi người, phải mời họ đi ăn cơm, mình một là không xin lỗi, hai là không mời cơm, lại còn trang điểm xinh đẹp thế này, bộ quần áo này đẹp mà? Có gì mà phải khóc, đây là việc tốt! Nó nói rõ kết luận của bài báo mà tôi đăng mấy ngày trước là chính xác".

Truyện vui của Lao Mã (Trung Quốc)- Minh Thương (dịch)
Theo VNCA