/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Văn xuôi

CHUYỆN VUI VỀ NHÀ VĂN CAO NĂM

Thế mới biết bài thơ ứng tác của Trần Đăng Khoa chẳng ngoa tý nào.

CHUYỆN VUI VỀ NHÀ VĂN CAO NĂM

 
        Sau bữa ăn sáng tại khách sạn Biển Đông - Hạ Long - Quảng Ninh, mấy anh em nhà văn chúng tôi tập chung ra xe để đến Hòn Gai tham dự hội thảo về “Nhà văn Mai Phương với văn học đất mỏ Quảng Ninh”. Tranh thủ lúc lái xe chưa tới, tôi vui miệng kể: Có Nhà văn nọ kém Cao Năm vài tuổi, nhưng cứ xưng anh với bác ấy ngọt xớt. Thậm chí còn bảo: “Em lên đây bao giờ?..." Lúc ấy Cao Năm chỉ còn biết tủm tỉm cười. Đã vào lớp người “xưa nay hiếm” từ hơn hai năm trước, nhưng nhìn dáng vóc anh khá trẻ, nhanh nhẹn và không ai đoán được đúng tuổi. Nghe câu chuyện tôi kể, nhà thơ Trần Đăng Khoa ngồi kế bên liền ứng tác mấy câu thơ vui:

 




Trần Đăng Khoa

VÁI BÁC CAO NĂM 


Tóc trắng. Tim xanh. Mắt ướt

Mặt tỏa đầy mùi đêm hôm

Tấm thân trẻ trai rừng rực

Gái nào trông chả muốn ôm

 

Cao Năm hơn mười thiên hạ

Tâm hồn ở thưở nguyên sơ

Trang văn ngổn ngang, mướt mát

Cứ cồn trong dạ gái tơ…             

                   7h30 ngày  08/11/2012 

        Thế rồi đêm 14/06/2014 mới đây, nhà văn Cao Năm được giải Ba viết về đề tài Bác Hồ. Trả lời truyền hình trực tiếp tại VTV2 có cả Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Xuân Phúc tới dự, anh nói: "Tôi năm nay đã 75 tuổi với mấy chục năm cầm bút..." Nhưng ngay sáng hôm sau khi gọi cho Nhà văn kia hỏi về việc hội thảo tập sách mới xuất bản của mình viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh và vẫn nhận được câu trả lời: “Thôi thế cũng được em ạ”. Thế mới biết bài thơ ứng tác của Trần Đăng Khoa chẳng ngoa tý nào.

                                                            THI AN