Nữ thi sĩ Xuân Quỳnh Thơ vui về phái yếuXuân QuỳnhNhững người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớnVượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngàyCác anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bayTới thăm dò những hành tinh mới lạTài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụCác anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâuChính phục đại dương bằng các con tàuĐi tới tương lai trên con đường ngắn nhấtMỗi các anh là một nhà chính kháchCác anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.Biết bao điều quan trọng được đề raNhững hiệp ước xoay vần thế giớiChúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổiQuen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngàyCuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đâyGạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủĐầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búaNhững quả cà, mớ tép, rau dưaĐối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưaXin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhấtChúng tôi còn phải xếp hàng mua thịtSắm cho con đôi dép tới trườngChúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đánh răngLo đan áo cho chồng con khỏi rét...Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất.Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngàyChúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bayCàng không có hạt nhân nguyên tửChúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửaCó tình yêu và có lời ruNhững con cò con vạc từ xưaVẫn lặn lội bờ sông bắt tépCuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếpNhư trăng lên, như hoa nở mỗi ngày...Nếu không có ví dụ chúng tôi đâyLiệu cuộc sống có còn là cuộc sốngAi sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúcMở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằnThử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ôngCác anh sẽ không còn biết yêu biết ghétCác anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hếtThế giới sẽ già nua và sẽ lụi tànAi sẽ là người sinh ra những đứa conĐể tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát.Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cátBà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên VươngDẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùngLà bác học... hay là ai đi nữaVẫn là con của một người phụ nữMột người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tênAnh thân yêu, người vĩ đại của emAnh là mặt trời, em chỉ là hạt muốiMột chút mặn giữa đại dương vời vợi,Lời rong rêu chưa ai biết bao giờEm chỉ là ngọn cỏ dưới chân quaLà hạt bụi vô tình trên áoNhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạoChắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn.Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày xuânĐùa một chút xin các anh đừng giậnThú thực là chúng tôi cũng không sống đượcNếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.1986Xuân Quỳnh

/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

