/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

THƠ THIẾU KHANH

Nhà thơ Thiếu Khanh tên thật Nguyễn Huỳnh Điệp; sinh năm 1942, tại làng Bình Thạnh, Tuy Phong – Bình Thuận.
THƠ THIẾU KHANH
 
Vài nét về tác giả: Nhà thơ Thiếu Khanh tên thật Nguyễn Huỳnh Điệp; sinh năm 1942, tại làng Bình Thạnh, Tuy Phong – Bình Thuận. Là nhà giáo, cũng có thời là lính chiến. Trong cơn thao thức là tập thơ thứ hai của Thiếu Khanh do Nhà xuất bản Da Vàng - Đà Nẵng xuất bản 1971. NBĐ xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc tập thơ của ông

Trong cơn thao thức (P 2)

11. GỌI

Cho Phương Anh (Canada)

Người hỏi bữa nay là bữa nào
Đang là ban ngày hay đêm sâu
Lối đi giăng kín nhiều gai thép
Người ở gần đây hay ở đâu?
 
Người có nghe ta đang nói thầm?
Vì lời thương yêu là lời câm
Đạn bom át tiếng nên ta gọi
Người có nghe vang trong thâm tâm?

Người dân da trắng hay da màu?
Ta là Lê-dương hay Phi châu?
Chia tay không tiếc không quay lại
Lạ mặt hay lòng không biết đau?

Cho dù chưa quen chưa yêu thương
Ta mời người đi chung con đường
Để nghe súng nổ trong thành phố
Ta đưa người về thăm quê hương.

Người về hay là ta chiêm bao?
Đô thị nào xa người gục đầu?
Đất nước nào xa người ở lại
Mà lòng có nhớ tiếng ca dao?

Quê hương lưng còng người biết không?
Có nghe canh cánh ở trong lòng?
Mẹ nhai trầu đỏ thương giòng máu
Giòng máu chia lìa đau núi sông.

Ta nghe bom nổ ở trên trời
Bom nổ trên đồng lúa ruộng khoai
Bom đặt dưới cầu tuôn xuống xóm
Kinh hoàng trong giấc ngủ bom rơi.

Người có nghe gì trong giấc mơ?
Nghe đau gan ruột đến không ngờ
Khi ta tha thiết bên này gọi
Nhịp máu bên kia vẫn hững hờ.

Sao là bên này và bên kia?
Chẻ đôi xương thịt nỡ phân lìa
Con sông đoài đoạn thương giòng nước
Ngấn núi thâm tình cũng cách chia.

Mắt người còn xanh như xưa không?
Thương Mẹ già nua ta phiêu bồng
Chưa xong hoài bão Ba nằm xuống
Di chúc cho con một tấm lòng.

Ta chưa làm gì cho Ba vui
Ta chưa làm gì cho Mẹ cười
Anh em lưu lạc chưa nhìn mặt
Mỗi đứa lao đao một góc trời.

Tóc người còn xanh như xưa không?
Hơi thở còn tươi môi còn hồng?
Quê hương khô héo từng con mắt
Bấm bụng trăm năm đợi mỏi lòng.


12.NÓI VỚI NGƯỜI TÌNH
 
Khi lưỡi cuốc bổ xuống mặt đường
Đắp mô xây ụ
Đào xới tan hoang
Khi quả mìn đặt dưới chân cầu
Đặt bên lối đi
Đặt ở đầu giừơng
Đặt trong giấc ngủ
Nổ tan!
 
Khi ngọn lửa cất lên mái tranh
Nhân danh giải phóng
Khi viên đạn “mọt chê” rơi xuống giữa nhà
Nhân danh bảo vệ bình an
 
Khi người đè người
Đập lên đầu nhát búa thù hằn
Nhân danh tranh đấu
Khi người trói người
Nửa đêm dẫn ra đồng hạ sát
Nhân danh tòa án nhân dân
 
Khi những thi thể trần truồng
Trôi sông trôi rạch
Vết chém
Vết đạn
Vết đâm
Nhân danh những luận điệu mù mờ
không chung lý tưởng
Có an ổn gì đâu mà anh ngồi viết thư tình tự yêu em!
 
Khi trang sách đục trắng bôi đen
Khi những bài ca ủy mị ươn hèn
Gào lên the thé suốt tháng suốt năm
Dỗ nhau quên nước quên nhà
Quên nỗi nhục nhằn nghìn năm nô lệ
Quên những xác chết ở chiến trường
                                                         không có thân nhân
Quên đồng lương còm cõi
Một ngày mặt mũi tối tăm
Anh còn lòng nào dìu em giữa phố hoa đăng!
 
Bảy ngày phép thường niên
Lén lút về thăm mẹ già trong vùng địch chiếm
Mẹ sửng sốt nhìn con
Nước mắt vẽ dài từng hồi uất nghẹn
Nỗi mừng nỗi sợ không dám khóc to
Mẹ kề tai con thủ thỉ
Như hai kẻ tội đồ đang thời truy nã
Khóc rồi vội hối con đi
Làng xóm quê mình đi về trốn chui trốn nhủi
Anh sung sướng gì ngợi ca tình yêu trên mắt môi em?
 
Khi đứa bé ra đời
Trong nhà bảo sanh
Trong hầm trú ẩn
Trong hang đá
Hay trong chòi lá giữa đồng
Khi đứa bé lớn lên
Đọc giấy khai sinh thấy đề cha chết
Cái chết anh dũng
Cái chết mập mờ
Chết trong rừng trong núi
Trong hố cá nhân
Chết trên đường đi: một viên đạn lạc
Chết trong phòng ngủ: một quả bom rơi
Chết vì du đãng giật tiền
 chém đâm ngoài phố
Chết vì tra tấn không bíết khai tội cho ai:
Mọi người chung quanh cùng chung ruột thịt
Anh nỡ lòng nào chỉ làm thơ vẽ vời
 trang điểm cho em?
 
Khi người thiếu nữ trong đêm tân hôn
Chợt biết chồng mình
Chính là anh em họ hàng máu mủ
Lạc nhau từ lúc chiến tranh sinh ra đỏ hỏn
Chính là kẻ hung thần ác sát
Hãm hại gia đình cha mẹ bà con
Chính là kẻ oán người ân
Không thể phơi bày đen trắng
 
Và khi chúng ta chia phe kết bọn
Phe này nhân danh hòa bình dân tộc
Phe kia nhân danh bảo vệ nước non
Dân tộc kinh hoàng bom đạn mìn chông
Nước non rã rời ruột đau dao cắt
Có sung sướng gì mà chờ nghe em nói yêu anh!


13. MINH HỌA

Trên khung vải màu đen
Anh vẽ khuôn mặt chúng mình
Màu nâu
Màu đỏ
Màu đỏ cho anh
Màu nâu cho em
 
Màu đỏ của anh
Thừa hưởng di sản trăm năm 
                           lửa gào
                                   máu chảy
Đêm tối hãi hùng
Nước mắt quanh nôi


Từ khi mở mắt chào đời
Nằm trong tay mẹ
Chạy giặc quanh năm
Uống nước khoai nghiền thay sữa
Giặc đốt xóm làng
Lửa cháy trên lưng.

Hai mươi lăm năm
 hai mươi lăm tuổi
Anh lớn lên chinh chiến vẫn còn.


Màu đỏ vết thương vắt từng giọt máu
Đời nhuộm cho anh màu máu đỏ hận thù
Anh làm con quay
Đơn thân sa vào cùng trời giông bão
Thương tích hình hài nhòa màu máu đỏ
                                                              âm u


Màu nâu này
Anh vẽ khuôn mặt em ám khói
Khói lựu đạn cay
Khói thuốc súng ca-nông
Khói phủ đời em
ngày tháng tối đen
Vùng sa nước mắt
Gót chân trần trên lối sống gai chông.

Màu nâu này
Anh vẽ đôi mắt em khô cạn
Như nền nhà cháy
Bốn bức tường mảnh đạn xẻ dọc xẻ ngang
Những thân cột bơ vơ
                                     im lìm
                                                đen đúa
Như chính chúng mình
Sống nỗi kinh hoàng
                                   tuyệt vọng
                                                   lang thang

Màu nâu này
Anh vẽ vầng trán em ưu tư vời vợi
Mái tóc kết băng
Giòng sông chết lặng
Hăm mốt năm dài
                           chưa một tuổi thanh xuân

Trên khung vải màu đen
Anh vẽ khuôn mặt chúng mình
Màu nâu
Màu đỏ
Màu đỏ cho anh
Màu nâu cho em
Nhìn vào đó
Thấy quê hương mình dầu sôi lửa  bỏng
Thấy thân phận mình thê thảm long đong.
Phần khung vải màu đen này còn lại
Thôi đành để mai sau
Cho con chúng mình tự vẽ chân dung

14. XE CỦA CHÚNG MÌNH

Xe anh xuôi ngược nhọc nhằn
Không rước được một niềm vui
Dù niềm vui bé như ngọn đèn hạt đậu
Để soi sáng khuôn mặt em thao thức đêm đêm
Để đôi mắt của con không chứa đây bóng tối
Giấc ngủ bình yên.

Xe anh xuôi ngược nhọc nhằn
Mịt mù khói súng khói bom
Xin em tiếp tục mớm nụ cười tin tưởng
                                                           cho con.


Ngày sẽ đến và mặt trời sẽ mọc
Xin chắt chiu mảnh vỡ những niềm tin
Xin em vắt giọt sữa hồng
Hơi thở ngọt ngào phả vào lồng ngực
Cho con lớn lên làm người
 có một quả tim.


Anh đẩy xe ra
Con đường đắp mô
                             đào xới
Con đường giăng dây thép gai
Anh đẩy xe về
Ngôi nhà bốc lửa
                        sáng rực hỏa châu
Cả anh cả em cả con chúng ta
 tối sầm mặt mũi
Anh dỗ em yên lòng
Mớm cho con nụ cười tin tưởng
                                                    cầm hơi.

15 QUÀ CHO MÙA XUÂN

Như bọn người tiền sử
Ngày băng tan vội vã ngoi lên
Đứng ngơ ngác lũ cành khô mệt lả
Đâu có hoa nào để hái cho em!


Con én cuối cùng đã về thành phố
(Rừng không còn gì để nở màu xanh)
Anh lên núi cao     
                           mặt trời lửa đỏ
Nghe mùa xuân trong máy thu thanh.


Anh bôi mặt làm con gà đấu đá
Giữa mùa thiêng rừng trút lá khô bay
Anh cầm lưỡi lê
                          anh mang mặt nạ
Lòng hết nghe đau
                              mắt hết nghe cay


Như thế đó mặt mũi nào phấn sáp
Đợi mùa xuân mắt biếc đã qua đời
Anh lên núi cao nhìn hoa lá chết
Ơi mùa xuân đá núi cũng khô môi

Làm quà mùa xuân cho em tiếng hát
Tiếng hát mở đường hạt giống đón xuân sang
Làm quà giọt sương cho nụ chồi non mở mắt
Cho cành mai kịp nhớ cánh hoa vàng

Hội hè mùa xưa xôn xao mặt trống
(Những tiếng trống đồng vang động thiên thu)
Ôi  những mùa xuân bây giờ ngưng đọng
Trong mỗi mưu đồ tham vọng riêng tư

Thôi em đừng tìm mùa xuân hư ảo
Anh đi ném bom xé nát trăm miền
Rồi về dưới đó mua chùm hoa nhân tạo
Sáng mồng một Tết cho em

Nguon theo nguoibanduong