/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

Thơ: "Nhặt bóng ai rơi vãi dưới lòng sông" - Thái Hải

Nhặt bóng ai rơi vãi dưới lòng sông là chùm thơ trích từ tập Người đàn bà nhóm bếp (Nxb Hội Nhà văn, 2014) của nhà thơ Thái Hải.

Thơ: "Nhặt bóng ai rơi vãi dưới lòng sông" - Thái Hải




"Nhặt bóng ai rơi vãi dưới lòng sông" là chùm thơ trích từ tập "Người đàn bà nhóm bếp" (Nxb Hội Nhà văn, 2014) của nhà thơ Thái Hải. Tập sách đã được Ủy ban Toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học và Nghệ thuật Việt Nam trao giải khuyến khích năm 2014.

TRƯỚC ĐỀN TƯỞNG NIỆM

1.
Đá chen cây
lá lấn lèn
u u gió vén
lộ bước trần
sắc sắc không không
như thể rất gần
như thể rất xa
áo bạc mầu, tóc cài hoa dại
chị chị, em em đi hái măng rừng
hoa chuối bập bùng sắc lửa
suối như bắt đầu chảy, trong veo
dây leo cánh võng
đong đưa tiếng cười, tiếng khóc
gót chân Trường Sơn một thuở
thênh thênh
đi
về

Chỉ có mây biết
gió biết...


2.
Mọc giữa rừng già
con đường rập rờn bướm trắng
bao linh hồn vờn trong quanh co im lặng
từng đôi
quấn quýt
xuống
lên
nắng xuyên kẽ lá
tiếng chim từ quy hối hả
thao thiết bên chiều
bướm nói điều chi
chim nói điều chi

Chỉ có mây biết
gió biết...


3.
Rao Ráng chẳng hề lớn lên
ba mươi bảy năm rồi có đêm nào cây ngủ*
nỗi nhớ nối dài thêm
ầu ơ... ru lá
mênh mang khói bếp lam chiều
về nơi nhặt khoan giọng hò sông Mã
lời ru lăn vào đá
tròn mềm như thể giọt sương
lời ru lặn vào đất
nỉ non 
bật dậy 

Chỉ có mây biết
Gió biết...

4.
Hang Tám cô
trầm hương thơm 
hồn trinh nữ 
nước mắt cay đại ngàn...

          * Cây Rao Ráng trước cửa hang, treo kẻng báo động

NHẶT BÓNG AI RƠI VÃI DƯỚI LÒNG SÔNG



Gió lạc mùa 
mùi ngâu xa ngái
loang lổ bóng trưa

Không nhận ra ai chẳng ai nhận ra mình
rặng tre bờ đê xác xơ trắng lạnh
cái màu trắng phủ dày dòng sông phủ lên mái lá
trắng như ngày ra đi mỗi người một ngả

Nụ hôn thay lời nguyền
thiếu phụ xanh nỗi nhớ
đàn ông - đàn ông - đàn ông
không về - không về - không về 

Làng không chồng khung cửa méo 
bao ý nghĩ đục ngầu vào ra tự do
ảnh người yêu tổ tò vò che kín
bốn mươi năm thằng lính bạn tôi nhìn 

Những đứa con không cha
những người đàn ông thèm khát đàn bà
tắm gội nước mắt

Nhặt bóng ai rơi vãi dưới lòng sông

nắp ba lô gom nỗi đau dĩ vãng...

 

ĐÔI KHI



Đôi khi lối nhỏ không đủ lọt bàn chân
cỏ đan dày hình dây kẽm gai thời chiến trận
đêm không còn là đêm nữa
gió đi từng bước chắc như nêm
rồi rít lên
gào lên

Đôi khi dòng sông quánh đặc vòng vèo con lươn cổ đại
chiếc thuyền không sóng vẫn chồng chềnh
dưới khoang người đàn ông nằm như cá mắc câu
đèn dầu không đủ tỏ mái chèo

Đôi khi tiếng người tiếng chim tiếng dế cùng tấu khúc hòa ca
cung bậc thấp cao nhịp phách trầm hùng thâu đêm đến sáng
mặt trăng nghe
mặt trời nghe

Đôi khi thật gần
thật xa
thánh thiện và hoang dã
sa mạc ngùn ngụt mà dấu chân ướt nhòe

Đôi khi khóc vì thèm một nỗi buồn
rồi xua nỗi buồn bám riết như định mệnh
cánh cửa lâu ngày quên mở
ổ khóa lách cách vẹt mòn đùng đục gợi khát khao một tiếng chuông ngân

Đôi khi thèm một đôi cánh...

 

LÀNG CÁT

 

Khi hoàng hôn về bóng mẹ chạy dài. Cát khóc
vương trên tóc – lăn cong đòn gánh – quanh nón không vành
nước mắt cát khô giòn
mặn hơn muối xát
làng cát em tôi dấu chân bao đời không thành lối mòn

Cát hắt vào mặt biển
hắt vào ráng đỏ dựng chiều
quất rát đôi tay cuộn lên như sóng của cha
cát trắng trời 
vợ ngóng chồng. Cát chảy

Sáng nay 
những vú cát trắng hồng 
theo em
theo gió
vạch nên đường cong mềm…

Theo Hoinhavanvn