/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

Hãy chọn giá đúng!

Quân chợt mỉm cười một mình, hoá ra cũng có một lần mình đã chọn giá đúng!

Hãy chọn giá đúng!

 

TRUYỆN NGẮN CỦA KHUẤT QUANG THUỴ

 

 Quân được đề bạt chức chính trị viên tiểu đoàn ngay trong đợt đầu tiên chế độ chính uỷ, chính trị viên trong quân đội được khôi phục trở lại. Như thường lệ, chuyện đó cũng phải "khao" . Một chầu bia cỏ thì cũng không thành vấn đề gì, nhưng vì tạng của Quân không chịu được hơi men nên chỉ sau cốc thứ hai là anh đã cảm thấy choáng váng, đành phải rỉ tai nhờ tiểu đoàn trưởng Vinh ở lại tiếp các chiến hữu rồi về trước. Như thế thì kể ra cũng bất nhã, nhưng vẫn còn hơn là để mình rơi vào tình trạng "mất kiểm soát" ngay từ ngày đầu tiên trở thành chính trị viên. Hai mươi sáu tuổi chưa vợ, một lần bị thất tình nhưng lại trở thành chính trị viên tiểu đoàn. Cũng chẳng đến nỗi nào!

 

Điện thoại réo rắt cử bản nhạc Đời mình là một khúc quân hành. Chắc lại có ai đó gọi điện chúc mừng. Thời đại bùng nổ thông tin mà, chuyện quái gì cũng loang đi rất nhanh. Hôm qua vợ thằng Thìn, đại đội phó đại đội 2, đang nằm trong phòng đẻ ở mãi tận Hà Tĩnh, cũng bấm điện thoại di dộng cho chồng, bắt chồng nghe "tường thuật tại chỗ". Thôi thì đủ cả . Tiếng la hét của nàng, tiếng mấy bà mụ trong nhà hộ sinh cổ động "Cố lên! Cố lên! Rặn cố lên một tý nữa đi em. Nó thò ra cái đầu rồi|" Cho đến khi nghe đứa bé khóc váng lên "Oa oa...oa oa!" và tiếng một bà hộ lí nào đó reo lên "Con giai! Thằng cu rồi , em ơi!". Kì quặc là lúc đó lại đang giữa giờ kiểm tra điều lệnh chiến sỹ mới. Tiểu đoàn trưởng Vinh có mặt ở đó đành phải cho tạm dừng, nghỉ giải lao ít phút. Thế là mọi người, từ lính đến quan, xúm cả lại nghe tường thuật tại chỗ qua điện thoại. Kể cũng vui thật! Nhạc đời mình vẫn réo rắt. Quái, điện thoại của mình đâu rồi nhỉ? A, trong túi quần chứ không phải trong bao da dắt dây lưng ."A lô! Quân nghe đây...Có gì thì gọi lại sau nhé, đang say ngất ngư rồi. A ,bố đấy ạ? Chào chính uỷ... Báo cáo chính uỷ bố...Chẳng là hôm nay con đã được nhận quyết định chính trị viên tiểu đoàn. Không tiệc tùng gì đâu ạ. Mấy anh em cán bộ chỉ huy trong đơn vị tụ tập lại làm vài chầu bia chúc mừng thôi mà. Bây giờ là hơn tám giờ tối rồi cụ ạ, chúng con có dám bia rượu trong giờ hành chính đâu."

 

Đành phải dừng lại, tựa lưng vào gốc cây xà cừ nghe cho hết bài huấn thị của chính uỷ vậy. Ông cụ đang phấn khích, chẳng gì hôm nay cũng là một ngày lịch sử của dòng họ- Ngày nhà ta có tam đại chính uỷ chính trị viên. Ông nội là chính trị viên đại đội từ thời đánh Tây, bố là chính uỷ thời đánh Mỹ.Và giờ, thằng con út của ông cũng lại thành chính trị viên thời mở cửa hội nhập! Vui thế chả trách cụ bắn liên hồi trong điện thoại? Dĩ nhiên là có đủ cả, nhưng nhất thiết sẽ phải có đoạn "ngày xưa, khi tao còn làm chính uỷ trung đoàn thì...". Cựu chính uỷ hôm nay hào phóng gớm, nay mai Bưu điện nó gửi hoá đơn đến thì sẽ biết tay với bà già!

 

***

 

Lạ thật, nghe ông già lên lớp một hồi tự nhiên Quân thấy đầu mình nhẹ bẫng. Hình như hết say rồi. Về tới dãy nhà của tỉểu đoàn, nhìn vào phòng thấy đông nghịt những người. Tối hôm nay hình như không phải ngày chiến sỹ được nghỉ sinh hoạt để xem ti vi kia mà. Sao lại có trò tụ tập đột xuất thế này? Trực ban tiểu đoàn đâu rồi nhỉ? Bỗng anh lại thấy đầu mình nóng bừng lên. Vừa định len vào quát một tiếng thì cậu Toàn, nhân viên quân khí đã nhìn thấy anh , liền reo lên " A... chính trị viên về đây rồi. Mời thủ trưởng vào xem...Hãy chọn giá đúng!" " Cái gì?" "Hãy chọn giá đúng ạ!

 

Thủ trưởng quên rồi sao? Hôm nay cậu Bảo, trợ lí hậu cần tiểu đòan mình được lên ti vi đấy. Cậu ấy bị trượt một lượt rồi, nhưng lượt sau chắc là được thi thủ trưởng ạ". Nhớ rồi. Câụ Bảo nhận được cái giấy báo của đài truyền hình mời về tham gia trò chơi Hãy chọn giá đúng. Cậu ta lên gặp anh, trình cái giấy mời, năn nỉ xin đi tranh thủ về Hà Nội để tham gia trò chơi. "Cái chính là được lên ti vi, thủ trưởng ạ. Hai nữa là được thử tài một phen. Lính hậu cần thời hiện đại đi chợ đâu có xoàng, phải không thủ trưởng?" Chỉ vừa nghe tới cái tên trò chơi Quân đã nhăn mặt như nhai phải một viên thuốc đắng nghét!

 

"Hay hớm gì cái trò vớ vẩn ấy mà cậu định lặn lội xuống tận Hà Nội để tham gia, hả? " Baỏ gãi đầu cười "Thủ trưởng nghĩ thế nào ấy chứ.... Chương trình này hấp dẫn đấy chứ ạ? Cả khu tập thể chỗ vợ em đều mê như điếu đổ. Tối nào đài phát chương trình này là các bà ấy bỏ hết mọi công việc , tụ tập nhau lại để xem. Rồi hò hét,  xuýt xoa, rồi cũng thi nhau đoán giá ào ào...cứ y như...ngoài chợ thật ấy! Em mà...được lên chương trình này thi vợ em phục phải biết!" Thấy dường như vẫn chưa thuyết phục được thủ trưởng tiểu đoàn, Bảo bồi thêm "Em ...không xin đi tranh thủ đâu ạ , mà chỉ xin thủ trưởng cho đi nửa phép năm. Em cũng xin hứa, nếu được giải thì... tất cả giải thưởng em xung công , tặng lại cho tiểu đoàn làm phần thưởng thi đua cuối năm hết". Nó đã thiết tha đến thế, chả nhẽ mình lại khắt khe quá. "Thôi được, cậu đã mê cái thứ dở hơi ấy thì tiểu đoàn cũng đồng ý cho cậu đi. Nhưng phải nhớ, nếu được lên truyền hình thì phải ăn mặc cho chững chạc, giữ đúng tác phong quân nhân, rõ chưa?"

 

Thế đấy, thì ra hôm nay cậu Bảo được lên truyền hình để "chọn giá đúng". Thảo nào, lính tráng cứ nhộn nhạo cả lên. Làm đảo lộn cả chế độ sinh hoạt. Thôi, thả cho bọn nó vui chơi một tối đi . Có sao đâu? Còn mình thì... miễn đi! Ớn đến tận cổ cái trò chơi quỉ quái này rồi!

 

***

 

Thảo là sinh viên khoa Triết, trường Đại học khoa học khoa học xã hội và nhân văn nhưng không hiểu vì sao mà lại mê cái chương trình "Hãy chọn giá đúng" trên tivi như điếu đổ. Nàng không bỏ qua bất kì một buổi phát sóng nào của chương trình này. Nàng không chỉ thuộc tên tất cả những người dẫn chương trình, đã đành, mà còn nhớ tên rất nhiều người chơi may mắn và sành điệu ,nàng gọi họ là những con người trí tuệ và hiện đại, đúng là con người của ngày hôm nay .Thậm chí nàng còn mày mò tìm được cả địa chỉ để trao đổi thư từ với họ nữa.Và dĩ nhiên, ước mơ cháy bỏng của nàng là làm sao để giành được một tấm vé đến tận trường quay của Đài truyền hình để được tận mắt chứng kiến những cuộc so tài hấp dẫn và sôi động, được gặp mặt những con người sành điệu ấy . Còn nếu được trực tiếp lên đài tham gia trò chơi và được ghi hình thì đó là một cái gì còn lớn hơn cả ước mơ , mà chỉ mới nói đến nó nàng đã run lên rồi. Hồi đó Quân mới được thuyên chuyển về đơn vị này làm Phó đại đội trưởng về chính trị, mang tiếng là được về gần Hà Nội hơn, nhưng có khi cả tháng anh cũng chỉ một hai lần có thời gian dỗi để về kí túc xá của Trường đại học thăm Thảo. Trong một lần như vậy, anh gặp tại phòng của Thảo một thanh niên khá điển trai, ăn vận như một doanh nhân thành đạt và nói năng như một gã chào hàng . Mà xét ở một khía cạnh nào đó, anh ta là một gã chào hàng thứ thiệt, vì theo lời tự giới thiệu thì anh ta đang là Giám đốc tiếp thị cho một công ty có vinh dự được làm đại lí độc quyền cho một hãng chuyên sản xuất các mặt hàng dùng trong nhà vệ sinh cao cấp của Italia.

 

- Anh Thoảng tốt nghiệp Đại học ngoại thương vào lọại xuất sắc đấy- Thảo nói thêm-Công ty anh ấy đang tài trợ chính cho chương trình "Hãy chọn giá đúng". May quá, anh về thật đúng lúc, anh Thoảng mang tới cho em một đôi vé mời, tối mai mình sẽ sang trường quay của Đài truyền hình để xem trực tiếp một buổi ghi hình.

 

Anh đành gãi đầu cười trừ "Anh...chỉ được nghỉ hết ngày hôm nay thôi, ngày mai đơn vị bắt đầu bước vào diễn tập rồi, nên...". Thảo sa sầm mặt, nói dỗi "Vậy thì...em đi với ai anh đừng trách đấy nhé!". Dĩ nhiên, làm sao anh có thể trách Thảo. Nhất là khi nàng lại đi với.... nhà tài trợ chính ?

 

Một tháng sau.Thảo gọi điện thoại yêu cầu "Anh phải về Hà Nội ngay tối nay . Về bằng bất kì giá nào...vì tối nay em sẽ được tham gia chương trình, sẽ được ghi hình... MC của chương trình sẽ hỏi em tới trường quay với ai? Em không thể trả lời người ta là bạn trai của em đóng quân cách Hà Nội có hơn năm chục cây số nhưng không về được!" Anh cũng đành phải trả lời rằng anh không thể về được thật vì anh đang chỉ huy đơn vị đi bắn đạn thật. Đêm nay đại đội sẽ bắn bài bắn đêm. Anh là Phó đại đội trưởng về chính trị, không lẽ anh bỏ đơn vị để về Hà Nội xem em "chọn giá đúng!?". Thôi, em cứ chọn đi, còn anh không thể về bên em "bằng bất cứ giá nào" được... Em đã yêu một người lính thì sẽ còn nhiều lần em phải đi một mình, về một mình, vui buồn một mình . Đó cũng là một cái giá mà em sẽ phải trả vì sự lựa chọn của mình.

 

Đêm đó em chơi tốt, vì em cũng là một cô gái thông minh, lại được sự hỗ trợ đắc lực của anh chàng tiếp thị sen vòi , bình nóng lạnh , bồn cầu của người Italia văn minh, nên em đã giành được những giải thướng xứng đáng. Điều quan trọng là em đã được vui chơi thoả thích và sau đó , giữa không khí thị trường sôi động và hiện đại, em đã có cơ hội để chợt nhận ra rằng đã có một lần em lựa chọn không đúng. Em đã trao tình cho anh, một người lính, một người đang còn rất xa lạ vớí cái chợ đời sôi sục của ngày hôm nay.

 

Và, như một người chơi sành điệu, em đã thản nhiên chọn lại, thản nhiên đặt cho cuộc đời mình một cái giá mới. Nửa đêm, đang trên trường bắn, điện thoại của anh lại réo rắt bản nhạc đời mình. Và sau đó là tiếng em nói như hét vào máy "Helo! Chào người lính . Em đây. Thôi nhé, từ nay anh đừng đến tìm em nữa. Em cũng hết chịu nổi rồi... Bai...bai.! Vĩnh biệt người tình khắc khổ của em. Có lẽ anh nên chọn một cô thôn nữ, hay một cô mẫu giáo tỉnh lẻ nào đó thì hợp với anh hơn". Và cúp máy! Cuộc gọi ấy hình như được thực hiện từ một quán bar, một nhà hàng nào đấy, vì chen với giọng nói lảnh lói của em còn nghe cả những tạp âm rất ồn ào của nhạc disco, của tiếng cốc chén chạm nhau và những lời hò hét mời nâng cốc chúc mừng em vừa thắng to trong cuộc chơi chọn giá!

 

***

 

Từ phía phòng Hồ Chí Minh của tiểu đoàn lại rộ lên tiếng vỗ tay, tiếng hò hét cổ vũ cho cậu Bảo, hình như cậu ta vừa ghi bàn tại cuộc chơi truyền hình. Chưa bao giờ trên các phương tiện thông tin đại chúng lại nhiều những "cuộc chơi" như vậy . Hết Hãy chọn giá đúng lại đến Ai là triệu phú?  Làm giàu không khó... và còn vô vàn những cuộc vui chơi có thưởng, hãy nhắn tin về số điện thoại... cách X.... cách Y ... bạn sẽ nhận được một giải thưởng có giá trị ... Lính lại hò reo như điên! Chắc là cậu Bảo mặc quân phục để lên truyền hình . Như thế cũng tốt. Để cho thiên hạ biết vào cái thời WTO này người lính cũng biết đi chợ, biết trả giá.

 

Điện thoại di động lại tấu nhạc đời mình ....A lô ...Quân nghe đây! Tuấn à? Cậu đang ở đâu! Tận ngoài Phú Quốc mà cũng biết mình vừa nhận quyết định chính trị viên à? Cám ơn vì sự quan tâm của đồng đội, đồng tuế, đồng học nữa chứ! - Tuấn than thở- "Hồi đó hoá ra cậu là thằng lựa chọn thông minh nên thi vào trường sĩ quan chính trị, bây giờ đã nghiễm nhiên được lên làm thủ trưởng , còn mình thì lại cạy cục thi cho được vào Trường sĩ quan hậu cần để bây giờ còn lẵng nhẵng làm anh trợ lí hậu cần, có phấn đấu giỏi thì cũng chỉ lên được cấp phó phụ trách hậu cần. Điên thật!".

Quân chợt mỉm cười một mình, hoá ra cũng có một lần mình đã "chọn giá đúng"!

 Theo hoinhavantpHCM