/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

Chùm thơ Trương Minh Hiếu ở Hải Phòng

Tác giả Trương Minh Hiếu tên thật là Trương Văn Hiếu, sinh năm 1966 tại Hưng Hà, Thái Bình. Tốt nghiệp Trường Đại học Bách khoa Hà Nội.

Chùm thơ Trương Minh Hiếu ở Hải Phòng

.

Bên sông vẫn cỏ bời bời/ Vẫn xanh vạt nắng cuối trời sau mưa/ Bây giờ về lại ngày xưa/ Ta buông dải lụa gió đưa làm cầu…

Tác giả Trương Minh Hiếu tên thật là Trương Văn Hiếu, sinh năm 1966 tại Hưng Hà, Thái Bình. Tốt nghiệp Trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Tham gia lớp Đào tạo – Bồi dưỡng năng khiếu sáng tác Văn học thiếu nhi của Hội VHNT Thái Bình từ năm 1979 đến năm 1982. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng.

Giải thưởng: Giải B, Cuộc thi sáng tác Văn học “Em yêu đồng ruộng quê em” năm 1982 do Báo Thiếu niên Tiền phong tổ chức; Giải Khuyến khích, cuộc thi Viết về ngành Tòa án năm 2020, do Tòa án nhân dân Tối cao tổ chức.

Tác phẩm đã in: Cội – Thơ – NXB Hội Nhà văn 2024;  Đi qua mỗi ngày tôi – Thơ – NXB Hội Nhà văn 2025; Ru mình – Thơ – NXB Văn học 2025.

Tác giả Trương Minh Hiếu

BUÔNG CẦU DẢI LỤA

 

Bên bồi ở phía này sông

Muốn qua bên lở mà không có đò

Sông ngăn nên sóng phải dò

Đôi bờ chỉ nhịp chèo quờ tay sang

 

Thế mà sợ gió tạt ngang

Sợ con nước lũ dâng tràn lối đi

Ta không gọi tiếng thầm thì

Em im lặng bởi nghe gì mà ưng

 

Nước sông vẫn chảy vô chừng

Cầu không người bắc đã từng bao năm

Xuân thì ai giữ chăm chăm

Em không lần lữa, gót băng theo người

 

Bên sông vẫn cỏ bời bời

Vẫn xanh vạt nắng cuối trời sau mưa

Bây giờ về lại ngày xưa

Ta buông dải lụa gió đưa làm cầu

 

CÀ PHÊ MỘT MÌNH

 

Một mình với một cà phê

Một đi giọt giọt, một về dửng dưng

Nhấc lên, đặt xuống ngập ngừng

Lời nào vừa giữ nửa chừng lại buông

 

Sao không chung một con đường

Cho đau khỏi lạc, cho thương khỏi chờ

Khôn ngoan nào của bây giờ

Chẳng bằng một chút dại khờ ngày xưa

 

Lanh canh chạm tiếng trao đưa

Hai bàn tay úp là vừa lặng im

Vỡ toang giọt của con tim

Cà phê đắng lại tan thêm ngọt ngào

 

Bỗng dưng trời đổ mưa rào

Bao nhiêu xưa cũ tràn vào cạn ly

 

CHỈ LÀ MỘT THOÁNG MƯA BAY

 

Chỉ là một thoáng mưa bay

Mà đằm vai áo, mà say mắt buồn

Dửng dưng suối cũng xuôi nguồn

Hững hờ sóng ngược từ luồng khơi xa

 

Thoáng mưa tưởng là thoáng qua

Người dưng ngược lối mắt va chạm nhìn

Hương bay vương chút vô tình

Tiếng cười giữ ở thình lình mà thôi

 

Ngờ đâu mưa thoáng tại trời

Người thì ướt một, tôi mười lần hơn

Chắp tay vái lạy đường trơn

Cho ta theo với thoáng cơn mưa người

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

GỌI BIỂN ĐÊM

 

Lẽ nào biển có một tôi

Như ngày xưa ấy, như đôi chúng mình

Gió lên, biển vẫn lặng chìm

Sóng xô mặc sóng, dập dình thuyền buông

 

Soi làm chi mảnh trăng suông

Hình hài ta với nỗi buồn thành hai

Đã quên tháng rộng năm dài

Sao còn day dứt những ngày có nhau

 

Tìm trăng dưới đáy biển sâu

Là tìm em đấy, nỗi đau sóng trào

Ta xin lại tiếng thét gào

Âm u một thuở gọi vào đêm nay

 

HOA DẠI

 

Bừng sắc dâng ngời ngợi ngày nắng muộn

Bạt ngàn hoa rừng rực nở không mùa

Tha thướt gió gọi hương muôn cánh lụa

Thoang thoảng chiều lơ đãng bóng tay đưa

 

Bước mải miết mà lời thì lần lữa

Nhắc tên loài hoa thật là hoa

Đào thắm đỏ chào xuân, phượng bừng bừng đón hạ

Cúc thầm thì vàng chan chứa tận thu đông

 

Có một thời hò hẹn với mênh mông

Màu hoa tím ngờm ngợp trời nhung nhớ

Ngan ngát nở trái ngang mùa duyên nợ

Biền biệt tàn thăm thẳm sắc chia ly

 

Thôi chẳng cần thật nữa để làm chi

Mà cứ dại như hoa là tên gọi

Nếu có lỡ mùa sang, có trót màu đón đợi

Vu vơ miền hoa dại để mà buông

 

NƯỚC BIỂN

 

Rồi một ngày em sẽ hiểu ra

Nước biển không xanh như ta từng biết

Thăm thẳm xanh là độ sâu từ đáy nước

Là sắc trời in mây với gió thanh bình

 

Hãy vục lên và đặt trước mắt mình

Hai bàn tay đầy nước

Ấy là khi đến tận cùng sự thực

Nước biển trong veo như nước mắt người đời

 

MỘT NỬA MÙA THU

 

Hanh hao đã chớm thu đầy

Cây ngơ ngác đợi, nắng ngày ngợi xanh

Trời nghiêng một phía chòng chành

Mây bồng bênh, gió vòng quanh nửa vời

 

Dòng sông vọng tiếng ơ hời

Sóng lăn tăn gợn, đò ngơi tay chèo

Trăng lên lơ lửng lưng đèo

Chùng chình đêm dắt díu theo nửa chừng

 

Mùa thu bao bận đã từng

Mà sao hờ hững, ngập ngừng bước chân

Vắng em từ hạ qua dần

Nên thu một nửa chỉ lần nữa sang

 

TRƯƠNG VĂN HIẾU