VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
THƠ VĂN BẠN BÈ
CHÙM THƠ KIM CHUÔNG
/Trời rộng đến vô biên nhưng giữa lòng. mình trời chẳng để quên một viên sỏi lấp vùi.../CHÙM THƠ KIM CHUÔNG
CẢM THỨC
Trời rộng đến vô biên nhưng giữa lòng
mình trời chẳng để quên một viên sỏi lấp vùi
trong cát. Thạch Sùng giàu “phú gia địch quốc”,
Chu Mãi Thần kiếm củi cực hàn vi. Bỗng ngày kia,
Thạch Sùng đứng nhìn hai bàn tay trắng, Chu Mãi
Thần ư, hậu vận lại khang cường. Chú bé mồ côi
làng Bơn suốt tuổi thơ chuyên đi mót lúa đồng,
ngày đánh giặc Huân chương mưa trên ngực. Cô Thu
Cúc, cưới bốn lần chồng, vẫn lẻ bóng cô phòng,
nhà ở mé sông Thu.
Chị Đàm Linh xuống tóc đi tu. Chú Mạnh
Cường phá giới về cưới vợ. Cậu Vũ Hịu lắm mưu ma,
chước quỷ, cuối đời thành ngớ ngẩn, giống thằng điên.
Sau nghìn ngày bão gầm, kinh thành đổ
nghiêng, nhưng mô đất vẫn còn nguyên mô đất.
Người chạy trốn mình dưới gầm trời, chui vào ống
cũng chết. Trời để sống giữa đạn bom mù mịt, trăm
năm còn như nắng thế kia, kìa.
Người lành ở đâu cũng thảo thơm như hoa
Trời …
Vâng, trời chỉ là cõi thăm thẳm của khoảng không
Giữa đầu ta như thế.
5/2008
@@@
KIM CHUÔNG
LÀM NGƯỜI
Cây bên đường trút hết mình lá. Mây
tan tác cuối trời làm mưa bay đi đâu? Đá
làm chút vôi nồng đá đốt mình thoát xác.
Cây không làm cây, cây qua sông làm cầu.
“Chỉ làm người ở trên đời khó nhất”,(*)
đã triệu kiếp luân hồi người ơi, vẫn quẩn
quanh. Vẫn buồn buồn vui vui, vẫn cái đẹp
cái ác. Vẫn đàn ông lấy đàn bà rồi hứng
tình, rồi sinh đời đẻ kiếp. Người làm ra đời
lại mang diễn trò đời mà cảm thương, ngẫm
ngợi; mang câu ca nuôi sống cõi lòng.
Có cái đau đưa người về gặp bể, có cái
vui làm cháy cả trời hồng. Có nguời chết từ
khi họ đang sống. Có nguời đã chết rồi,
họ vẫn sống muôn đời… vẫn sống cùng mỗi
ngọn núi, tên sông.
Đức Phật nói “vô thường”, “ vô ngã”
Người lại có cặp phạm trù luận về
“Quả” và “Nhân”.
10/2007
(*) ý của Nhà thơ Nga
Evgheni Vinokurov
@@@
LỐI VỀ
Anh dẫn em về một sớm công viên, nhiệt
đôi môi cháy lên tưởng không chịu được nữa.
Mây thề mây, gió thề gió. Núi thề núi cháy đi.
Đại dương thề sẽ dâng hiến cạn kiệt.
Xưa Kim Trọng yêu Kiều chỉ có một vành
trăng, với hai miệng người yêu ngước lờn trời
nguyện thề thành ba vành trăng khát, mười lăm
năm lưu lạc, dưới trăng khuya họ vẫn đợi nhau về,
dưới trăng khuya họ vẫn sợ lời thề, sợ lòng họ xấu
đi, vừng trăng biết. Họ sợ chính mình hơn sợ trời
đất. Trời đất là gì, trăm năm có ta.
Thời @ (a-còng) em đề cao cái Ta. Con
đang bú bỏ nhà đi biệt tích, lời tươi rói, hôm sau,
này cũ rích. Nắng quên nắng, mưa quên mưa, sông
lạ cứ ngụp mình. Thị Màu lên cơn ghẹo nghiêng
ngả sân đình, bớ phép nước, bớ lệ làng, quên nhé.
Thời @ (a-còng) chỉ có đất trời bé. Em dại gì,
làm Châu Long, í ơi.
Từ công viên, anh dẫn em về đường thu
xanh tuyệt vời, nơi gặp gỡ là phiên toà thương xót.
Khi tình yêu ta thấp hơn từng bậc thang dốc đời
dựng ngược. Lâu đài cát tan tành
Dã tràng ơi… bể dâu!
Thu, 2007
VIẾT TẶNG DANH PHƯƠNG
Kim Danh Phương ẩn tuổi cha
“Hai thằng” Đinh Hợi. Hai ta “Heo vàng”
Cha sinh con buổi muộn màng
Tuổi xuân quá lứa, vinh quang quá chiều
Đời cha lo chữ nghiã nhiều
Lòng cha gánh nặng bấy nhiêu nỗi niềm
Xưa nay con ạ, người hiền
Trên vai ba vạn sáu nghìn đường mây
Dọc đường dài dặc rồi đây
Cha tin nắng đẹp những ngày xuân sang
Con nhìn, kìa chị Bảo Giang
Chị Kim Hằng mở thơm trang sách nhà
Gốc thi thư, nết đất mà
Bút nghiên con giữ đậm đà nét son
Thương nhiều con bé con con
Trời cao, đất rộng, bé còn bé thơ
Cha tin có bến, có bờ
Cha trông vào buổi non tơ mà cầm
Quả ươm, thơm tự hạt mầm
Trời gieo muà chín muộn mằn cho thơm
Đường dài xa bước cha hơn
Có con nối bước xanh rờn bước xuân.
Tháng Quý thu, 2007
_______
- K.D.Phương sinh: 1-11-2007
(giờ Thân,ngày Kỷ Hợi ,22/9 Đinh Hợi)
- Kim Bảo Giang, Tiến sỹ Y học
- Kim Nguyệt Hằng, Thạc sỹ Văn chương.

