/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

"Nghiêng đêm" - Chùm thơ của Hoàng Trần Cương

/Anh bưng chiều tất niên đặt ngay ngắn lên bàn thờ tiên tổ. Sao cỗ bàn bát đũa cứ so le?/ HTC

"Nghiêng đêm" - Chùm thơ của Hoàng Trần Cương

 

Bạn của tôi


Bạn của tôi

Một trưa mệt lả

Giọt mồ hôi

Ngót thành mặt người

Cặm cụi rơi

 

Bạn của tôi

Một chiều bợt nắng

Sương giăng ngang

Khói níu cẳng

Bíu nhau què

 

Bạn của tôi

Một trời giấy trắng

Ngày nắng lau

Đêm mưa xối

Sạch làu…

 

Đũa tre

 

Anh nâng đôi đũa tre

Gắp được nước mắt người xa xứ

Gắp được tiếng thở dài

Nằm ngoài cửa bếp

 

Nhìn dọc

Tưởng đụn rơm

Trông ngang

Toàn muối hột

 

Tuyết chi mà trắng ngốt

Rớm hơi cơm đơm vào nỗi nhớ

Anh bưng chiều tất niên đặt ngay ngắn lên bàn thờ tiên tổ

Sao cỗ bàn bát đũa cứ so le?

 

Ở ngoài đường

 

Có lúc tự dưng bắt gặp mình đứng ở ngoài đường

Không biết đi hay dừng

Lững thững trồi rồi trụt

Chợt thấy trái đất sững lại

Hình như sắp ngừng quay

 

Có chặn cản chi đâu

Sao gió máy cấu cào vào mặt

Cũng chẳng quyét hót gì

Lũ bụi bặm

Lại chui vào mắt

 

Muốn về nhà quá

Mà mặt đường lại ngủng ngẳng trôi

 

 

Ngày dẫn anh ra đường

Đường lại trườn vào ngõ

 

Đêm cuốn anh theo gió

Gió bỗng vèo mất tăm

 

Mưa xui người đón nắng

Nắng lụi tự bao giờ

 

Nỗi gì như thác lũ

Lũ dâng từ mắt ai

 

Gặp lại ngày xưa

 

Bạn bè ơi

Rồi có một ngày

Chợt ngoái lại nhìn nhau trong suốt

Tuổi cớm chiều

Nói lời thẳng thớm

Những mến thương có chậm muộn bao giờ

Từng vui buồn lững thững rủ nhau đi

 

Năm tháng màu chi

May rủi mỏng dày

Giờ đã về đây quây quần inh ỏi

Thằng liến thoắng

Đứa cười im không nói

Hình như có hơi nhiều tiếng gọi

Phía vắng người thừa thãi nắng mưa

 

Nào mình rót cho nhau thêm chén nữa

Từ từ thôi nhỡ nghẹn phải ngày xưa

Uống cay đắng mà thành ngọt lự

Cuối giọt buồn chót vót một ngày xanh…

 

Nghiêng đêm

Tưởng nhớ thi sĩ Hoàng Cầm

 

Anh phà một làn khói

Mây trắng trời đứt ngang

 

Có ai về Kinh Bắc

Lắc thắc mùa mưa hoang

 

Chạm rằm trăng đi vắng

Sông Đuống thèm thuồng trôi

 

Em mỏi nhừ ngóng đợi

Thơ anh còn vọng thu

 

Thời gian dần nghiêng lệch

Gạn đêm tìm thi nhân…

 

Chiếc gối

 

Quẩn mặt vào đêm

Anh đi tìm cho mình

Một chiếc gối có hơi bàn tay mẹ

Không hốt được gì cả

Giấc ngủ trật ra đường

 

Ở tận đâu rồi

chuỗi ngày xưa phai hương

trong chăn gối bọc xanh màu lính

sao lại mọc lên vóc dáng ngày thường

trùm xuống cột khói bom ngột ngạt

 

Anh quấn mặt vào đêm

và tự nhấc ngày mai kê lên làm gối…

 

Mưa và trăng và em

Viết tặng Chè

 

Mưa là trăng của ngày

Êm đềm bay bay mềm đá

Rải lụa là khắp ngả

Cưng nựng mùa héo hon

 

Em là trăng của anh

Mọc xanh miền xói lở

Khuyết tròn vương thương nhớ

Chở hương về đó đây

 

Trăng là mưa trắng đêm

Giăng thu vào cõi lặng

Em là mưa cuốn nắng

Đưa anh về trời riêng


Theo hoinhavanvn