/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

"Ngẫu cảm" - Chùm thơ của Nguyễn Lam Điền, Trần Nhuận Minh, Võ Sa Hà

Ta biết nói gì với khoảnh khắc yên lặng của bình minh khi giọt sương mai đang tan biến đi trong màu xanh ngọc ngà của lá cỏ.

"Ngẫu cảm" - Chùm thơ của Nguyễn Lam Điền, Trần Nhuận Minh, Võ Sa Hà

 

CHO TA HỎI

 

Trần Nhuận Minh

 

Cho ta hỏi Cây, cớ chi mà nảy lộc

Dù mưa xuân nắng ấm, chẳng bay về

Nỗi buồn cũ gào lên trong im lặng

Mảnh trăng chiều rơi cuối bến sông Mê…

 

Cho ta hỏi Con Tàu, cớ chi mà dừng lại

Nơi đến là đâu? Giữa bát ngát Ga Đời

Có thể chuyến sau, ta đã không có mặt

Và mọi người quên ta…

                                 thì thường vẫn thế thôi…

 

Cho ta hỏi Em, cớ chi mà giận dỗi

Rồi đến lượt ta…ta cũng phải ra đi…

Chỉ có trái tim yêu,

                           là còn bâng khuâng đập

Trong xót đau…

                        Dưới nấm cỏ xanh rì…

 

VỌNG THƠ XUÂN

 

 

Võ Sa Hà

 

Một con chim đi tìm lời ca mới

Mặc nàng xuân lay gọi những nụ chồi

Chim lơ đãng giữa bầy đàn ríu rít

Đắm mơ về bài hát ở xa xôi.

 

Huyết giần giật trong từng lông vũ mở

Chim lóe bay vút giữa nắng ngời

Một giai điệu vọng đanh từ cao thẳm

Hót thế này chim vỡ ngực mất thôi.

 

Chim đã hót trọn bài ca sáng trắng

Dáng chập chờn mất hút giữa thinh không

Thanh âm mật rót vào từng búp nõn

Triệu đào hoa xòe cánh hé môi hồng.

 

NGẪU CẢM

 

 

Nguyễn Lam Điền

 

Ta nói với cánh đồng mùa gieo hạt

Những mầm xanh ấp ủ sẽ đội qua lớp vỏ xù xì để vươn về phía mặt trời

Có cơn gió mùa xuân thì thào hát khẽ câu hát thanh bình

                                               từ muôn thuở rồi đọng lại với màu nâu của đất.

Ta nói với dòng sông đầy ánh sáng đang tan ra thành muôn con sóng nhỏ đổ về phía bờ

Sông làm từ suối nhỏ rồi đổ ra biển lớn

Vị mặn của đại dương có trong nước mắt và mồ hôi nhân thế đã từng rơi.

Ta nói với con đường nhọc nhằn vắt qua xóm nhỏ đi qua cả phố phường đang rậm rịch tiếng của đất đang thở và sinh sôi trong ánh mai ngày

Con đường lớn có muôn ngàn ngả rẽ

Và sự đơn côi nằm ở chặng cuối khi con đường dẫn ta tới lòng bàn tay đầy tham vòn của riêng mình.

Và bây giờ

Ta biết nói gì với khoảnh khắc yên lặng của bình minh khi giọt sương mai đang tan biến đi trong màu xanh ngọc ngà của lá cỏ.

Không! Chỉ có tiếng thở dài của gió xuân là nói được nhiều điều.

 

(Nguồn: Văn nghệ Thái Nguyên)