/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

"Cha tôi không về" - Chùm tản văn của Nguyễn Phan Hách

Đời nhạn biển sống được 20 năm. Người ta nhẩm tính tổng số quãng đường nó bay suốt cuộc đời dài bằng đường từ trái đất lên mặt trăng và chặng khứ hồi…

"Cha tôi không về" - Chùm tản văn của Nguyễn Phan Hách

 

CHA TÔI KHÔNG VỀ 

 

 Nhà tôi ở một mình trên sườn đồi. Phía trước là con sông trong vắt, đằng sau là rừng già.

Tôi lớn lên trong tiếng gió ngàn rền rĩ, và mùi cỏ dại héo thơm.

Mẹ tôi có mái tóc dài như suối. Ngày ngày bà rải những nắm thóc vàng trước nhà

gọi chim rừng đến nhặt và nghe nó nói chuyện.

 Mẹ tôi đẹp lắm. Trong nắng ban mai, bà giơ tay cuộn những sợi tơ trời trắng muốt đang bay lửng lơ và đan thành áo mặc.

 Chợ phiên đường xa, Mẹ gánh những vầng mây biếc đi bán. Bao xanh, vạt áo của Người đựng đầy gió trời. Bà mua về những giọt mưa hoa đựng trên nón trắng.

Cha tôi đi đâu mãi chả về. Mẹ kể Cha là một Vì Sao xanh biếc ở trên trời. Một hôm Vì Sao đậu xuống hiên nhà, hiện hình thành một chàng trai đẹp. Mẹ có mang tôi trong một đêm sao băng đầy trời, núi đồi tràn ngập ánh sáng.

VanVN.Net - Cha tôi không thể ở lại ngôi nhà cột buộc bằng dây rừng, mái lợp cỏ của mẹ tôi được. Người còn phải đi chiến đấu. Đoàn quân Sao đang hành quân trên bầu trời, đội ngũ chờ ông. Ông đi mãi, đi mãi vào mênh mông, không bao giờ trở lại.

Tôi lớn lên nhìn lên trời sao, dõi theo bóng ông. Muôn ngàn vì sao hành quân, trong cuộc trường chinh muôn thuở.

Tôi nghe thấy những khẩu lệnh mà Đoàn quân Sao nói với nhau. Thỉnh thoảng có  những vì  sao rơi, đó là những  người lính bị hy sinh trong chiến trận ….

 

 

CHIM NGÓI BAY ĐI 

 

 

Gió heo may nhuộm cánh đồng xanh ngả màu hoa hiên. Những bông lúa sữa thơm nức rủ từng đàn Chim Ngói bay về.

Mẹ tôi tuốt lúa nếp non về giã cốm, cốm xanh như ngọc bọc trong lá sen cuối mùa.

Bác hàng xóm rủ tôi đi bẫy chim Ngói. Lưới giăng trên lúa với con chim Mồi, cất lên tiếng gù buồn bã.

Đàn chim Ngói trên trời không nghe kỹ điệu buồn của chim Mồi, nên sà xuống. Bác hàng xóm giật dây dòng. Lưới úp chụp lên đàn chim Ngói.

Những con chim Ngói mới nhằn được một hạt lúa non, vị ngọt chưa kịp tan trong lưỡi, đã bị mắt lưới xiết ghì trên cánh, đau đớn giẫy giụa. Vòng cườm biếc trên cổ chim  đứt tung, hạt cườm rơi lả tả. Một chiếc lông cánh rụng ra, gió cuốn bay đi, còn con chim Ngói thì bị nhốt chặt trong lồng.

Mắt nâu chim Ngói nhìn tôi oán trách, uất hận, dỗi hờn,

Bác hàng xóm huấn luyện cho tôi cách bắt chim Ngói. Tôi nấp trong lúa, tay cầm dây dòng. Một đàn chim Ngói khác đang bay ngạo nghễ giữa trời xanh, lại sà xuống.

- Giật đi! – Bác hàng xóm hạ lệnh.

Tay tôi run bắn, mắt hoa lên. Những con chim Ngói đang vui thích nhằn sữa cốm đầu mùa.

Chúng nói gì với nhau ríu rít. Tôi nghe được lời chúng nói. Tiếng chúng gù bao giờ cũng làm lòng tôi xao xuyến.

Đàn chim Ngói vẫn đang nhẩy giăng giăng trên lúa. Nhưng tôi không giật dây dòng, tôi lấy tay huơ lên báo động, cho đàn chim Ngói bay đi…

 

 

CHIM NHẠN BIỂN

 

 

Con nhạn biển mổ vỏ trứng mỏng manh chui ra, cánh ướt rượt, chân lẩy bẩy, chúi vào bụi cỏ. Gió biển thổi ào ào xô nó ngã nghiêng. Không có búi cỏ nó ngã thật. Cỏ mong manh nhưng rằng rịt như cái võng cái nôi làm chỗ tựa.

Nhạn biển há mỏ nhận con tép đầu tiên trong đời mà mẹ mớm cho. Tép mang vị mặn, mang sức biển truyền cho nó, con nhạn lớn nhanh như thổi. Một ngày kia nó đã một mình đứng bên bờ biển ào ạt sóng gió nhìn trời xa xăm. Trời biển mênh mông không bờ, đôi cánh nó rậm rật đầy sức sống.  Và đôi cánh lần đầu tiên trong đời xòe ra, đón ngọn gió đầu tiên, lao vút lên không trung.

Con nhạn biển đi đâu, không biết. Chỉ biết là đôi cánh đủ lông như cấu tạo bằng gió, tự nhiên bay lửng lơ lên trời. Con người giữa trời biển mênh mông thì cô đơn, sợ chết khiếp. Nhưng với nó thì trời biển giống như ngôi nhà của con người. Bầu trời là mái nhà, biển là nền nhà, bốn phương là tường nhà.

Con nhạn biển đang ở Thái Bình Dương, nó quyết định bay sang Đại Tây Dương một cái xem sao. Quyết định dễ như con người đang bơi ở ao sau nhà chuyển ra bơi ao trước nhà. Nó chỉ vỗ một cái mà gió đưa đi xa từ đầu vầng mây đến cuối vầng mây. Tạo hóa cho đôi cánh kỳ diệu, chỉ loài nhạn biển mới có.

Nó giống như là gió. Gió thì làm gì biết mỏi. Ở đâu mà gió chả đến được. Con nhạn biển mang hồn của gió, là biểu tượng hiện hình của gió. Chặng nghỉ chân là những cú lượn sà xuống mặt nước mổ vài con tép, cụp cánh lại, nổi phềnh trên sóng để sóng đu đưa ru bài hát mênh mang êm đềm của biển. Thư giãn một chút nó lại bay lên. Năng lượng biển vừa nạp. Và sứ mệnh nó là bay. Đêm khuya, trời biển tối om, một mình nó mải miết bay, cánh vỗ rào rạt. Ban ngày nó bay cùng tia nắng. Tia nắng nghỉ bay vào lúc hoàng hôn. Còn nó không nghỉ. Đêm nay nó ở ao nhà Thái Bình Dương, và đêm nào sang ao Đại Tây Dương.

Con nhạn biển mon men quanh các bờ lục địa. Từ Nam bán cầu lên Bắc bán cầu, bất cứ bờ bãi nào cũng là bến cảng. Giống như các chàng thủy thủ, nó thích lang thang lên các bến cảng để dạo chơi. Một mình giữa đất trời xa lạ và chẳng đậu chân lâu nơi nào. Nó thích xê dịch. Từ châu Úc vượt qua xích đạo lên châu Á. Trandít qua châu Á nó đến châu Âu. Ham chơi, tạt qua châu Mỹ. Con nhạn biển cứ nhởn nhơ như thế, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ quê hương, nhớ những nơi nó đã đi qua, và thường bay về thăm lại.

Đời nhạn biển sống được 20 năm. Người ta nhẩm tính tổng số quãng đường nó bay suốt cuộc đời dài bằng đường từ trái đất lên mặt trăng và chặng khứ hồi…

Cả thế giới chỉ là ngôi nhà có vườn, có ao của nó.

Theo hoinhavanvn