/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

LÝ LUẬN PHÊ BÌNH

BÀI THƠ “CÁI TÔI” CỦA NHÀ THƠ ÁI NHÂN THI SĨ

 Tôi nghĩ, làm thơ, đôi khi cũng nên tự cho phép bỏ qua những thủ pháp này nọ, những tiêu chí này kia để bài thơ vừa cất lên được tiếng nói thật của lòng mình,...

BÀI THƠ “CÁI TÔI” CỦA NHÀ THƠ ÁI NHÂN THI SĨ

*

     Nhà thơ Ái Nhân Thi Sĩ (có thêm các biệt danh là Ái Nhân Bùi, Vua Mộng...) viết bài thơ “Cái Tôi” từ 26 tháng 04 năm 2020, như tự răn mình, như trách người, trách đời... đã để "cái tôi tiêu cực” chi phối cuộc sống, phủ mờ và làm tổn thương các mối quan hệ giữa con người với con người trong xã hội.

.

CÁI TÔI

.

Cái tôi mày xấu quá chừng

Vì mày tao cũng đã từng đắng cay

Ngạo đời, kệch cỡm khoe say

Biết đâu cũng giống mây bay vô thường

.

Oai phong vênh váo hoang đường

Hư danh bao gã cũng phường thảo mai

Vì mày ối đứa tưởng oai

Kiêu căng một đám choai choai khoe tiền

.

Cái tôi gieo rắc tỵ hiềm

Tan như bong bóng rơi miền… ảo hoang

Hà Nội, 26 tháng 4, 2020

ÁI NHÂN BÙI CAO THẾ

    .

     Những câu thơ hao hao dáng dấp “văn nói xếp vần” (có thể do Ái Nhân Bùi vội viết theo cảm hứng) của "Cái Tôi" có hiệu ứng tức thì với người đọc bởi sự trút giận thẳng tưng theo lối chì chiết chẳng cần e dè, chẳng cần kiêng nể của nhà thơ Ái Nhân Thi Sĩ với thói kiêu ngạo, đố kỵ, điêu chác, háo danh, hoang tưởng... của lòng người, của thói đời mà bất kỳ ai cũng ít nhiều đều có.

     Đọc “Cái Tôi” của anh, tôi tin nhiều người bằng trực cảm sẽ giật mình ngờ ngợ nhà thơ Ái Nhân Thi Sĩ chủ ý mượn thơ để "cay cú trả treo" mình, “đá xoáy” mình, “hậm hực chửi đổng” mình vì thấy bóng dáng mình hiển hiện trong những dòng thơ đó.

     Bài thơ hay hay không hay không bàn luận, cũng chẳng nên lấy tiêu chí thơ ra làm quan trọng, chỉ nên biết “Cái Tôi” được nhà thơ Ái Nhân Thi Sĩ viết bằng cảm xúc của những tâm thế: thở than, oán thán, cay cú, trút giận... rất thật nhưng cũng lại rất ngạo nghễ, chả cần giấu diếm che đậy những bời bời tâm trạng trách mình, trách người, trách đời... cũng chẳng cần ý nhị nhẹ nhàng mà thẳng tưng bỗ bã, thậm chí là chì chiết cay nghiệt với những: “Ngạo đời, kệch cỡm”, “gieo rắc tỵ hiềm”,... của “phường thảo mai”, của “đám choai choai khoe tiền”... nên “Cái tôi” đã không còn là “cái tôi ấm ức”, “cái tôi hậm hực” của riêng tâm thế nhà thơ Bùi Cao Thế (họ tên đầy đủ theo giấy khai sinh của nhà thơ Ái Nhân Thi Sĩ) mà là tấm gương phản chiếu thói hư tật xấu làm giật thót khối người, thế là nhà thơ Ái Nhân Thi Sĩ đã thành công với mục đích sáng tác “Cái tôi” của mình!

     Tôi nghĩ, làm thơ, đôi khi cũng nên tự cho phép bỏ qua những thủ pháp này nọ, những tiêu chí này kia để bài thơ vừa cất lên được tiếng nói thật của lòng mình, vừa góp phần lên án thói hư tật xấu của người đời lại tự an ủi được bản thân chút ít bằng “phép thắng lợi tinh thần” như “Cái tôi” của nhà thơ Ái Nhân Thi Sĩ thì cũng nên đấy chứ!

*.

Hà Nội, chiều 28 tháng 11-2022

ĐẶNG XUÂN XUYẾN