CHÂN DUNG
TRUNG TRUNG ĐỈNH
Làng văn có một anh giai
Văn chương bò mộng, hình hài thiếu nhi
Nửa đời là những chuyến đi
Có khi gặp bến, có khi lạc rừng
Có khi giữa cuộc tưng bừng
Đọc thơ như thể cắm sừng vào thơ
Có khi chợt hóa ngẩn ngơ
Hỏi anh lính trận bây giờ còn thiêng?
.
PHẠM NGỌC TIẾN
Chàng đầu trọc không hề sư sãi
Thích thì chơi chẳng hãi thằng lào
Mặt nom cũng đáng anh hào
Tàn đen đốm đỏ vận vào cuộc chơi
Giật mình nhớ một thời chinh chiến
Máu văn trường không thiến là may
Để mà có một hôm nay
Ngồi mơ cho thế giới này… muôn năm
Trên trang sách chó nằm la liệt
Giữa phim trường bò chết vì đâu?
Thà rằng một kiếp mõ trâu
Còn hơn cái hội lau nhau ma làng
Khi hăng máu mình chàng chấp bốn
Lúc tiểu đường chạy trốn chẳng xong
Đã thành một kiếp đàn ông
Thì xem giời đất cũng không là gì.
.
CHÂN DUNG KÉP
Ngồi nghe chuyện bác Đỗ Chu
Mới hay thiên hạ vốn… ngu như bò
Giữa đường gặp bác Ninh Hồ
Mà không đến nỗi phát rồ là may
Làng “văn” từ bấy đến nay
Vẫn gờm hai bác là tay… nhất nhì
Kinh Bắc là xứ diệu kì
Sinh ra một lúc… tù tì hai tên.
PHẠM LƯU VŨ
Nguon theo nguyentrongtao