/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

CHÙM THƠ THÁNG 6 CỦA ÁI NHÂN

/Chẳng ăn bám một chinh nào từ xã hội. Ngạo nghễ coi thường lũ điêu ngoa đầy mình mang tội/ Thơ AN 

CHÙM THƠ THÁNG 6 CỦA ÁI NHÂN

.

ĐÔI LỜI TIỄN QUAN THAM HÓA CỦI

.

Thương ôi!
kiếp người bãi bể nương dâu
vô thường sắc – không
đời người mấy khắc
khóc cười…
lên voi xuống chó.
dân đen khốn khó lầm than!

Giận thay!
Lũ quan tham lộng hành
tâm hồn lưu manh
trái tim chó ghẻ

tuổi trẻ tài cao
anh hùng oai phong lẫm liệt
những tưởng trung quân ái quốc
ai dè lòng tham, huênh hoang vỗ ngực hóa củi đốt lò…
gương dơ tầy liếp
mà hậu nhân quan nhất thủ, đầu ngành
theo sau vết xe vừa đổ
bị tiền vàng bịt mắt
dẫn nhau cả trăm tên lên đoạn đầu đài
sao bay không mở mắt học bài:
- Sám hối?

Xót thương thay!

nhân sinh lầm than thê thảm
hai năm dịch Covit hoành hành
muôn người mất việc
dân lành tự giam, thiếu đói
Sài thành ai ngờ đường phố lại có những ngày hoang vắng
Trời Bình Hưng Hòa ngày đêm cuồn cuộn khói thiêu người
mấy vạn sinh linh ngơ ngác lìa đời
bao gia đình tan tác
hàng ngàn trẻ em mồ côi
hàng triệug người mì tôm cầm bữa
khó khăn vô kể
chỉ sơ qua thôi mà đã quá đau lòng!

Đảng, nhà nước, nhân dân đồng cam, cộng khổ
Hàng chục ngàn y bác sĩ xa mẹ, xa con, xa vợ, xa chồng lên đường Nam tiến
Hàng triệu nông dân, công nhân, doanh nhân, sinh viên, công an, bộ đội ngày đêm căng mình chặn dịch
sẻ chia mớ rau, gói mì, cân gạo…
gồng mình giúp nhau qua cơn bĩ cực
động viên toàn lực tương ái, tương thân
Ngời ngời truyền thống nghĩa nhân thương nhau “Lá lành đùm lá rách”
Có những cháu học sinh tiểu học bổ lợn mua khẩu trang từ thiện
Có cụ già dốc tiền dành dụm mua quan tài đem ra mua gạo cứu đói đồng bào
Những tấm lòng nhân ái đẹp biết bao, kể sao cho siết!

Xót xa thay!
Khốn nạn thay!
Lũ quan tham béo mầm cơm dân, áo Đảng
kết bè, kết mảng, mưu toan hút máu đồng bào
Kít tét nhập của Tàu…
đang tâm nâng giá ngút trời kiếm lợi
tham ô hơn bốn ngàn tỷ đồng
lộng hành tác oai, tác quái
chỉ nghe thôi mà đã thấy hãi hùng!

Buồn thay!
Các ngươi học vị cao siêu
học hàm giáo sư, tiến sĩ
quan cao lộc hậu
biệt thự xe sang
muôn người trọng nể
hư danh đến thế sao chả biết dừng?
trái tim lạnh giá kim tiền
thần kinh u mê lú lẫn
mắt bị mù màu chỉ nhìn tiền là rõ
đâu thấy khói sám mù trời Bình Hưng Hòa oan khuất
Vô cảm trước hàng vạn sinh linh phút lâm chung không lời trăng trối
Hàng vạn đám ma không trống, không kèn, không người thân đưa tiễn
Bao nhiêu con trẻ mất mẹ, mất cha?

Trâng tráo thay!

Mới đây thôi các ngươi còn nhân danh lãnh đạo
kêu gọi nhân dân chung tay chống dịch
xả thân cứu giúp đồng bào
Các người có chút tự hào nào từ trong trái tim sâu mọt?
Những kẻ gian ngoan, đua chen chạy chọt
làm xói mòn niềm tin, lu mờ công lý
sao không nhớ câu:
“Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt”
Lũ sâu mọt chúng bay trước sau cũng dần dần vào lò hóa củi…

 

A ha!
Ta chỉ là thi nhân thấp cổ
chạnh lòng buồn tủi, xót nước, thương dân
Chắp bút viết lời tiễn lũ quan tham vô nhân thất đức hóa củi vào lò ông Tổng


Lưu lại sau mai bài học làm người:
Ăn lộc dân phải biết thương dân, yêu nước
mẫu mực noi gương, thủy chung sau trước
biết ơn tiên tổ, đồng bào!

…..
Ngửa mặt mà trông trời cao có mắt!

Ô hô!

@


ĐỐI THOẠI VỚI QUAN THAM

_____
 

Ô hô!

Ngươi chê thơ nghèo
Nhưng thơ thanh bạch

Lương tâm trong sạch
Kết bạn khắp nhân gian

Đùa vui cùng con chữ…
 

Dẫu ta không nhiều tiền bạc
Nhưng triệu phú “lời vàng, ý ngọc”
Hằng ngày mỹ nhân vui đọc
Tùy hứng tự do rỡn nô cùng tiên nữ

Rắc trăng mơ màng lên mắt biếc

Chắp cánh bay lên tận chín tầng giời

Hò hẹn với chị Hằng, chọc quê chú Cuội…

 

Chẳng như lũ ngươi mưu mô lắm tội

Gái đẹp, rượu Tây mà đầu óc u mê hóa dại

Hành xử giống như phường vô lại

Bất chấp kỷ cương hãm hại đồng bào

Tội các ngươi muôn đời sao rửa sạch?
 

Ta thư thái ung dung
Sáng cầu lông
Trưa cơm nhà
Chiều đánh cờ
Tối làm thơ
Đêm sờ vú vợ…

 

Chạnh lòng thương các ngươi tù đày một đời mắc nợ
Ra lạy, vào thưa, nơm nớp sợ, lo, cơm cân...  chăn kiến(!)

 

A ha...

Ta vốn đầu đội trời chân đạp đất

Chẳng giống lũ các ngươi lương tâm mất cắp, hư danh bon chen luồn lách

Chẳng như lũ văn nô bưng bô, xu nịnh

Thơ phú ngây ngô a dua ngâm vịnh

Ngắm mỹ nữ cởi truồng mà “thủ dâm tự sướng”…
 

Ta mơ giấc mơ quân vương oai phong Vua mộng

Thơ phiêu bay lồng lộng giữa trời cơ man tiên nữ

Ta vào Hội… đàng hoàng

Không mất mảy may một ly trà đá...
 

Ta tin cuộc đời không phải chỉ có điêu ngoa gian trá
Mà nhân tâm lương thiện vẫn còn nhiều
Ta biết giàu sang của các ngươi như phù du sương khói

Đầu óc các ngươi chứa tiền và bã đậu
Toan tính mánh mung, tối ngày ăn nhậu
Chả thế mà mắc bả hư danh, tham vàng bỏ ngãi
Lũ lượt dắt nhau dài dài vô khám…
 

Trời đọa đày các ngươi kiếp hèn ăn bám
Hút máu lương dân, níu váy lạc loài
Kể cũng thương thay
Một kiếp nhuốc nhơ hư vinh ô trọc(!)

Ta viết thơ yêu lũ bay không đọc

Thơ nựng tiên, nhè lưng Cuội chọc

Vót thơ làm tên, làm móc

Bắn vào gian tham, bất nhân ô trọc

Thơ moi tim óc lũ ma quái giả người phơi bày cho kền kền dùng bữa
 

Thơ là nghiệp, là đam mê
Chắt hương đời ủ men cất rượu
Nhâm nhi tự sướng tuyệt vời

Chẳng cần lập thân, mưu cầu danh lợi

Dăm giải thưởng thơ không hối lộ một hào, một cắc
Tiền giải thưởng đâu mua vàng, mua lắc
Chỉ đủ mua một chiếc áo ấm biếu mẹ già…

 

Nghiệp văn chương chỉ vui thú gọi là

Ta kiếm sống bằng mồ hôi trí tuệ

Mấy mươi năm sống với nghiệp làm thầy

Ai có bệnh ta chỉ cho phương thuốc

Kẻ u mê ta gỡ rối tâm hồn

Xem tướng mạo ta khuyên đời lương thiện
Phong thủy nhân hòa giúp dân sống bình yên

 

Nuôi vợ con, mua đất, làm nhà

Thơ viết bằng tâm hồn yêu thương long lanh trí tuệ

Chẳng ăn bám một chinh nào từ xã hội
Ngạo nghễ coi thường lũ điêu ngoa đầy mình mang tội 

 

Tôn vinh lòng Nhân ái –  Đẹp - và Thơ!

 ÁI NHÂN