VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
THƠ VĂN BẠN BÈ
CHÙM THƠ CỦA PHAN DŨNG
/Thế mà có lúc ta đã quên mất. Những gì ẩn dấu trong cây cọc gỗ dưới sông Bạch Đằng/ Thơ PD
CHÙM THƠ CỦA PHAN DŨNG
.
HƠI ẤM RỪNG KHUYA
Mưa
Con đường rừng
Em dìu tôi đi
Mưa tuôn xuống và đêm ập đến
Đạn pháo địch vẫn rít bay trên đầu
Máu ngực tôi rỉ ra từ vết thương ban chiều
Mảnh ni lông che không kín gió
Đêm ấy
Tôi đã thiếp đi
Hơi thở em dịu ấm
Trên phiến đá nhỏ ven đường
...
Nỗi đau
Và đêm
Mưa rét
Chìm vào ngọn lửa em
Hơi ấm nơi rừng khuya …
Ngày toàn thắng
Mộ em đây – hồn vía em đây
Tôi như người điên , nhớ thương trầm lặng
Ơi trời, nín mưa thôi .
Vết thương ngực lành rồi
Nhưng em không còn nữa
Tôi ngậm ngùi nhóm lên ngọn lửa
Đường rừng xưa lá đỏ trải đầy…
@
GIẤC MƠ ĐƯA CON ĐI HỌC
Chia sẻ với nạn nhân da cam/dioxin
Đường đê líu ríu cỏ may
Anh Bình đưa con đi học
Nắng quê mùa thu màu thóc
Cha con một bóng hao gầy
Sân trường rộn tiếng trẻ chơi
Con anh lẫn trong đám ấy
Cũng vui nắc nẻ tiếng cười
Tan trường hồi trống anh đợi
Chiều vàng con đê sông Khuể
Dáng anh tàu chuối lắt lay
Đưa con đi về lối ấy
Khói lam toả ấm bếp chiều
Hoàng hôn vụt tắt lúc nào
Chợt tỉnh cơn mộng trời sáng
Đưa con đi học là mơ
Con anh đã chết từ nhỏ
Chất độc Da cam thời đó
Diết da , câm lặng nỗi đau
Căn nhà , giếng nước , hàng cau
Cặp sách con anh chưa mở
Quyển vở còn nguyên giấy trắng
Ước mơ cháy bỏng tìm về
Ngày ngày đưa con đi học
Khát vọng làm cha héo hon
Đường đê cỏ may quen bước
Anh vẫn trọn giấc mơ hoang.
Đứa con vô hình đi học
Cho thoả ước vọng người cha
Bóng ma bé bỏng đi học
Trả nợ giấc mơ người điên .
@
EM BÉ GÁNH CHÔNG
Em bé Bình Khương ơi
Tuổi em bao nhiêu rồi
Mà đôi vai mềm mại
Trĩu nặng gánh chông dài
Ôi, đất nước của tôi
Thương sao thương yêu quá
Từ dáng hình em nhỏ
Tới những mũi chông dài
Rồi em ơi ngày mai
Khi giặc thù vắng bóng
Đôi vai mềm sẽ gánh
Tương lai đất nước mình
Tháng 3 năm 1979
@
NON NƯỚC GIÊNG HAI
Con đê dầm mình trong giá rét
Bay bay bụi mưa
Dòng sông quạnh hiu cạn nước
Người đi mờ trong mù sương
Mặt đất lầy lội , những bước chân
Đi qua mùa lễ hội
Cờ xí tung bay trên nóc đình chùa
Dòng người chen chúc về nơi dấu tích xưa .
Cho ta tìm mong manh sợi tâm linh
Kéo lịch sử gần lại
Phật hoàng Trần nhân Tông thời ấy
Từ bỏ mỹ nữ , ngai vàng hoa gấm ...
Ngày ngày đi trên đường trúc , đường tùng
Ngày ngày gõ mõ tụng kinh
Ngày ngày ngồi thiền để tan biến mình trong sương tuyết
Lặng lẽ hiến mình cho phật
Để đất nước có một thiền phái Trúc lâm .
Vãng cảnh chùa tưởng nhớ hiền nhân
Dưới chân tượng , người người đứng quỳ khấn vái
Cầu cho cuộc đời vượt qua đoạn trường nghiệt ngã
Cầu cho cuộc đời thăng hoa,Cầu để sống tốt hơn.
Cõi tâm linh – lòng đầy khao khát
Làm học trò dưới bầu trời vằng vặc sao khuê-Nguyễn Trãi
bài học làm dân ...
Ôi ! non nước giêng hai
Mưa phùn đất trời ẩm ướt
bời bời lễ hội
Ngày ngày mong thấy mặt trời .
Và xin hãy cầu nguyện
Cho cả nước non này .
@
ANH MUỐN VỀ THĂM LẠI MƯỜNG PHĂNG
Tưởng nhớ đại tướng Võ Nguyên Giáp
Căn bệnh dày vò và nỗi nhớ da diết
Anh muốn về thăm lại Mường Phăng ...
*
Tập đoàn cứ điểm – mũi lê , họng súng
Ôi, nhức nhối da thịt Điện Biên
Ghi nhớ lời dạy của Hồ Chí Minh
Tim anh Văn đập mạnh
Mệnh lệnh phát
“ Kéo pháo ra
đánh chắc “
Và từ đây Mường Phăng
Lòng chảo Điện Biên Phủ
Một rừng cờ trắng
Một rừng lính pháp vứt súng giơ tay đầu hàng
Một tướng Đờ Cát kinh hoàng ,ngơ ngác,buồn bã
Cúi đầu làm tù binh .
Một lá cờ đỏ phấp phới vàng sao
Và một rừng ánh mắt Việt Nam rạng ngời mừng chiến thắng .
*
Không chờ được nữa rồi
hỡi Mường Phăng yêu dấu
Anh đi thật rồi - Anh trở về quê mẹ
Vẫn muốn nghe tiếng hò trên sông Nhật Lệ
Về với cát bụi giản dị cánh lá khô .
Vũng Chùa đảo Yến, biển trời xanh vời vợi
Như chiến luỹ chắc cao trấn giữ biển Đông .
Thấm đẫm trong vô cùng nước non
Anh Văn - đại tướng .
Thấm đẫm trong tận cùng hồn cốt dân tộc Việt đây
Anh Văn – đại tướng .
Thấm đẫm trong âm hưởng Việt Nam chiến thắng
Mãi mãi thuộc về nhân dân
Anh Văn – đại tướng .
Không chờ được nữa rồi .
Hỡi Mường Phăng, Mường Phăng .
- Mường Phăng – nơi Đại Tướng VÕ NGUYÊN GIÁP đặt đài quan sát , sở chỉ trong chiến dịch Điện Biên Phủ .
@
CƠN MƯA TRẰNG MÙA HẠ
Mưa trắng sông
Trắng phố
Nhấp nhô trắng những mái nhà
Hoa đỏ nở rồi trên cây phượng vĩ
Bàng lá xanh quả non mới nhú
Kết thành chùm đón những hạt mưa.
Tự ngàn xưa
Dòng sông vẫn chảy
Neo giữ ký ức tuổi ngây thơ
Tôi và em ngày ấy
Dại khờ . nắng gió theo lang thang .
Mùa hạ trắng chang chang
Nắng khô ròn mọi thứ
Ước cơn gió giải nồng
Được cơn mưa trắng sông .
Mưa trắng sông
Trắng phố
Xanh hồn tôi những chùm phượng đỏ
Ơi cơn mưa trắng mùa hạ .
Em ở nơi đâu...
@
MƠ VỀ THÀNH PHỐ CẨU
Tôi mơ là kiến trúc sư vẽ thành phố đẹp những cây cầu
Cầu cao, cầu thấp, cầu cong, cầu thẳng
Cả cây cầu hình hoa phượng
Vượt qua dòng sông sâu.
Tôi ước là công nhân dựng xây thành phố đẹp những cây cầu
Từ ngực thành phố vươn ra biển cả
Sông nước thiết tha như tình mẹ
Rì rầm kể chuyện ngày xưa
Sông Bạch Đằng mênh mang nguồn chảy
Đây! Vùi chôn xương Hán, máu Tống, xác Nguyên
Nhục cảnh thất bại xâm lăng sao gột rửa ?
Dưới bóng dáng hoài thai những cầu nối trăm miền
Sông Cấm kiêu hãnh, cảng đón tàu bốn phương
Qua thời phá bom từ trường, thuỷ lôi, chống Mỹ phong toả ...
Sông Lạch Tray vòng tay ôm thành phố
Ngước lên bầu trời cầu hàng không Cát Bi
Sông Tam Bạc đón Bác Hồ về Bến Ngự năm xưa
Qua Gian nan thành phố hồng phượng đỏ
Sấm trạng trình từ vùng đất mở
Cầu vươn qua sóng gió sông Hàn
Ôi những dòng sông thân thiết chứa đầy mơ ước
Có cây cầu mong nhớ nối hai bờ
Để bên bồi thương bên lở đằng đẵng đợi chờ
Nhớ mãi tiếng gọi đò ngàn năm còn vọng
Và tôi kiêu hãnh là công dân thành phố
Có những cây cầu vươn dài, vồng cao, vượt qua những dòng sông
vượt qua eo biển vươn tới đảo xa
kéo biển về gần hơn thành phố
Những trụ cầu cắm vào lịch sử đầu thế kỷ
Thành phố của tôi – Hải Phòng - thành phố cầu.
tháng 8 năm 2015
@
Tiếng Vỹ Cầm ở Sơn Mỹ*
Kính tặng Mike Boehm cựu binh Mỹ
Ông không phải nghệ sĩ
Cây đàn lượm từ thùng rác cũ
Bản nhạc nỗi ám ảnh cuộc đời .
Những dân thường , trẻ em , phụ nữ
Chết trong cuộc thảm sát của lính mỹ
Ông chôn chặt nỗi đau tâm hồn .
Mike** với cây đàn vĩ cầm lượm được
Người cựu binh Mỹ chơi bản nhạc của mình
Nghe mông lung - sám hối - giãi bày - khát vọng hoà bình
Vắt kiệt sức
Bóp nát trái tim
Đớn đau những tâm hồn nhân hậu .
Vọng lắng trong tiếng đàn , đất trời việt nam
Không hận thù , không chia rẽ
Xanh xanh rừng cây , biển cả , đồng lúa
Học sinh khăn đỏ khúc khích cười vui .
Người cựu binh Mỹ lang thang với cây đàn vĩ cầm
Ru từng gốc cây , mương nước , đường làng Sơn Mỹ
Nơi xưa máu đổ
Tội ác chiến tranh .
Ông không phải nghệ sỹ
Cây đàn lượm từ thùng rác cũ
Bản nhạc nỗi ám ảnh cuộc đời ...
*Địa danh thuộc huyện Sơn Tịnh Quảng Ngãi – nơi xảy ra cuộc thảm sát
ngày 16/3/1968 . Có 504 người bị giết hại , chủ yếu là phụ nữ và trẻ em .
**Mike Boehm –cựu binh Mỹ từng đã tham gia chiến tranh ở Việt Nam . năm 1992 ông quay lại Việt Nam tổ chức tự nguyện làm từ thiện , đã góp phần xây dựng 3 trường học, gần 100 nhà tình thương và hơn 3000 lượt hỗ trợ vốn sản xuất cho người dân ở Huyện Sơn Tịnh Quảng Ngãi – nơi xảy ra cuộc thảm sát . Cứ đến ngày 16/3 hàng năm ông lại đến Sơn Mỹ với cây đàn Vỹ cầm , đàn bản nhạc ông tự sáng tác .
@
Bến tàu không số
Chiến tranh qua bến tàu Không số
Chỉ còn lại hàng cọc cầu tàu
Cọc bê tông cắm ngàn sóng lớn
Trước bão gió eo biển Đồ Sơn
Những chiếc cọc cầu bến K15
Cắm vào lịch sử thời chống Mỹ
Như bài ca còn mãi chiến công
Đường trên biển xanh tàu Không số
Những con tàu chở nặng vũ khí
Lặng lẽ đi không hẹn ngày về
Những con tàu không hiệu, không số
Mang trái tim người lính cụ Hồ.
Nhiều tàu đã không còn trở lại
Nhiều người đã không còn trở về
Để chị tôi đứng chờ, biển lặng
Sóng dội về những nỗi niềm biển khơi
Bến K15 - Bến tàu không số
Neo mãi đời chị tôi thanh xuân
Thương nhớ chồng cài hoa vào sóng
Biển dịu đi, bến lại bình yên.
Bản hùng ca những tàu không số
Đường trên biển – Đường Hồ Chí Minh.
@
ĐỌC LẠI RUỒI TRÂU*
Cái tát của em như lưỡi dao sắc ngọt
Cắt ngang đời tôi
Như những kẻ bội phản
Cho bình minh mũ áo sông trôi.
Tôi đã chết để thành kẻ khác
Trọn đời câm lặng
Chiến đấu cho lý tưởng của em
Cho đến khi
Những viên đạn uống cạn giọt máu cuối cùng trong ngực
Tôi chỉ mong em
Cầu xin em
Cho tôi làm con cá nhỏ trong quyển vở học trò của em
Quẫy đuôi một lần cuối
Hãy để cho mũ áo của tôi trôi mãi
Trôi theo mặt trời vàng của em
Trôi theo một tình yêu chạy trốn.
*Tiểu thuyết Ruồi Trâu
@
NHỮNG NGÔI MỘ GIÓ Ở ĐẢO LÝ SƠN
Hàng thế kỷ trôi qua
Nhưng gió cát ở đây vẫn thét gào
Vẫn rít lên trong những ngôi mộ gió
Rằng tôi đã chết ở Hoàng Sa .
...................................................................
Sắc vua ban ra*
Cù lao Ré**
Tìm người đi khảo sát Hoàng Sa
Đội thuyền vượt biển dâng Lễ khao thề...***
Những người lính trẻ
Đi mãi không về .
Cù lao Ré
Những ngôi mộ gió
Những ngôi mộ có họ tên
Nhưng không có hài cốt
Mỗi năm lại nhiều thêm .
Khói nhang
Khăn tang
Và gió
Quấn quanh mái tóc còn xanh thiếu phụ
Trên mỏm núi Thới Lới**** khấn cầu
Gió cuốn , cát bay , sóng dựng
Goá bụa thiếu phụ một đời
Tóc và khăn cuộn vật lên trời
Trôi dạt theo sóng biển
Ngọn gió rít gào khắp cù lao
Ngọn gió mang hồn người nơi biển đảo xa
Tìm về ngôi mộ
Có tên tuổi của mình .
Cù lao Ré
Những ngôi mộ gió
Vọng hồn . Lính đi khảo sát Hoàng Sa không về ...
- * Châu bản triều Nguyễn .
- ** Cù lao Ré còn gọi là Đảo Lý Sơn ở Quảng Ngãi .
- *** “ Lễ khao thề thế lính Hoàng Sa” vào ngày 14, 15/ 3 âm lịch ở đảo Lý Sơn
- **** tên một đỉnh núi thấp nằm sát biển trên đảo Lý Sơn .
@
NHỮNG CHIẾC LÁ BÀNG RƠI Ở NHÀ TÙ CÔN ĐẢO
Kính tặng những cựu tù Côn Đảo
Những chiếc lá bàng đỏ , vàng
Bay liệng nghiêng rơi trên thềm nhà tù Côn Đảo
Thương người tù lá lượn rơi vào khe cửa
Lọt vào buồng người tử tù
Thiên nhiên ban tặng món quà quý .
Bình minh. Người tù mong cho gió lớn hơn
Những chiếc lá bàng màu lửa
Lắc lư , nghiêng bay lả tả
Cầu mong thêm lá nữa lọt vào khe buồng .
Một ngày, ngày nữa, rồi một tuần, tuần nữa …
Số lá bàng người tử tù góp nhặt
Ít hơn số ngón tay hai bàn tay
Đủ xếp lại thành lưng áo nhỏ
Rải xuống nền ẩm ướt, hôi hám để nằm
Bởi người tử tù không quần áo mặc.
Trời nổi gió Đông Bắc
Tôi nghe tiếng lá bàng rơi chạm khẽ xuống sân nhà
Tưởng như tiếng cựa mình trong xà lim năm xưa
Của người tử tù Côn Đảo.
@
ĐUÔI MẮT VẾT CHÂN CHIM
Tặng B và M
Đêm giông bão
Đoàn quân tiến đánh đồn giặc
Đi qua vườn nhà em
Cô du kích trẻ xinh
Tóc hoa móng rồng thơm mát dịu
Một thời của đạn bom máu đổ
Đất nước mình ngày ấy chiến tranh
Tuổi trẻ đi qua
Em còn lại
Mảnh vườn hoang dại
Căn hầm trống vắng mốc meo
Và dáng hình người lính bị thương băng kín
Rồi tháng ngày nhớ mong
Tia nắng bình minh
Vầng trăng tròn , trăng khuyết
Đời em bến vắng đợi chờ
Lấy gì trả nợ em đây
Tóc anh bạc rồi ngày gặp lại
Em cười . Đuôi mắt vết chân chim
Con tim còn mê dại
Lấy gì trả nợ em đây
Ôi ! mảnh vườn nhỏ
Cái giếng nước mát trong
Đã lành dịu vết thương
Lấy gì trả nợ em đây
Căn hầm xưa không còn nữa
Tình yêu vẫn chẳng hao gầy
Lấy gì trả nợ em đây
Tim tôi đau tê tái
Em cười . Đuôi mắt vết chân chim .
@
RÉT CUỐI MÙA
Một ngày tháng giêng
Mẹ tôi đi nhổ mạ
Em gái tôi tất tả cấy lúa dưới đồng
Nước buốt cóng
Bùn nồng ấm
Rét cuối mùa.
Rét cuối mùa
Đậm, ngọt tê tái
Đôi má em hồng rực với mùa xuân làng quê.
Mưa bụi bay
Sương mù giăng kín
Thấp thoáng mái đình cong
Khóm tre ngoài làng xanh hơn.
Cây lúa mới cấy khép nép mỏng manh
Và em, bàn chân trần bấu trên đường làng tháng Giêng quê mình
Cây đa già cuối làng giơ cánh tay chắn gió
Cây gạo đầu làng lặng lẽ đợi ngày bùng nở hoa
Mùa xuân
Thương mẹ già
Nhớ em gái
Thương cây lúa
Thương những nấm mộ trầm mặc giữa đồng
Với cái rét còn sót lại
Cuối mùa đông.
Rồi tháng Năm nắng vàng rực rỡ
Những cây lúa nặng trĩu hạt vàng
Và nụ cười trên môi em gái
Thắp sáng cánh đồng vàng quê tôi.
@
CÂY CỌC GỖ DƯỚI SÔNG BẠCH ĐẰNG
Thăm di tích Bạch Đằng
Tôi vịn vào cây cọc gỗ mục rỗ gần ngàn năm
bước thật chậm để nghe tiếng vọng của thời gian
Tôi soi vào cây cọc nhọn vết tích còn hằn trên thớ gỗ
chiến trận nơi đây
ngút trời lửa cháy ,
Chói tai tiếng gươm đao
Vun vút mũi tên bay trong gió
Hỗn độn tiếng thét gào
Và sóng .
Dựng lên xô đẩy những con tàu
Dòng sông lềnh bềnh tắc nghẽn trôi những xác chết
những tàu chiến chìm ngả nghiêng cột gỗ
Con nước rút xiết
Hàng cọc nhọn dâng lên
Dòng sông trở thành nấm mồ chôn quân giặc .
...................................................................................
Đâu đó vẫn âm vang tiếng Sát Thát của quân dân nhà Trần
Có lúc sự mất còn của dân tộc như quả chuông treo trên sợi tóc
Còn thấy sự đớn đau của người anh dâng em gái mình cho giặc*
Và nhận ra có cả những kẻ nhát hèn .
Và sáng chói tấm lòng trung của Trần Quốc Tuấn :
“Nếu Bệ Hạ muốn hàng , hãy chém đầu thần đi đã”
Quy luật nghiệt ngã mạnh thắng yếu thua
Ta là kẻ yếu ư ?
Núi sông kia thế hiểm
mạnh biết nhường nào;
Lòng người cùng gắn kết
Sức mạnh biết bao .
Ta là kẻ yếu ư ?
Một cây cọc gỗ cũng thành chiến sĩ
Một ngọn núi , dòng sông là chiến luỹ
Ôi , non sông hùng vỹ , và khát vọng độc lập Tự Do
Giặc giã tan rồi Vua còn trẻ vẫn lên núi đi tu**
Đâu có mê đắm quyền lực , bạc vàng , tửu sắc
Thế mà có lúc ta đã quên mất
Những gì ẩn dấu trong cây cọc gỗ dưới sông Bạch Đằng.
- Vua Trần Thánh Tông Phải dâng em gái là công chúa AN TƯ cho Thoát Hoan
** Vua Trần Nhân Tông
Tam Bạc Tháng 8/2017

