/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

LÝ LUẬN PHÊ BÌNH

NẺO VỀ

Còn “P” khi nhận được bài thơ vào mùa thu năm 2010 tại Cố Đô Ninh Bình, tôi tin rằng dù đã “tay bồng tay mang”…

Nguyễn Khánh Toàn

 

NẺO  VỀ

                   Tặng P

 

Mưa rơi sấp ngửa nẻo về

Nhớ mong giục bước đường quê thuở nào

Bâng khuâng lối nhỏ ven ao

Cánh hoa râm bụt níu vào nắng thưa

 

Vườn nhà vắng bóng người xưa

Ngẩn ngơ hoa bưởi hương đưa trắng chiều

Ước thầm Tấm của thương yêu

Từ trong quả thị yêu kiều bước ra

 

Tay nâng rau muống đĩa cà..

Hương quê, Tấm đãi người xa trở về

Tát ao tìm vớt tóc thề

Bùi ngùi lọn tóc, nầm kề cơn mưa

Mỏi mòn đợi tối mong trưa

Bóng chim tăm cá… như vừa đấy thôi!

Nợ em,

Xanh một khoảng trời

Một đêm trăng khuyết

Một lời hát ra…

 

Ninh bình , thu 2010

 

 

TÌM VỀ MỘT THUỞ TÓC XANH

 

Lời bình : Nguyễn Thanh Tuyên

 

Xuất hành về Ninh bình tìm P . Nguyễn Khánh Toàn sá chi thời tiết mưa rơi, vất vả, trầy trật trên nẻo đường quê. Song ước muốn viên mãn sáng trong của anh đã hóa vành trăng khuyết. Cảm xúc ấy được anh lưu lại trong tim bằng 8 cặp lục bát “ Nẻo về

 

Mưa rơi sấp ngửa nẻo về

Nhớ mong giục bước đường quê thuở nào

 

Với ai thì không rõ, nhưng Nguyễn Khánh Toàn không hề bịa tạo  ra hoàn cảnh trắc trở do thời tiết gây ra . Tin thế. Ở một con người đậm chất mộc mạc chân tình thì hiếm ai cho rằng câu thơ trên mị lừa độc giả. Anh là thế. Thể trạng anh đâu mấy sức vóc mà xem ra lúc nào cũng năng nổ, nhiệt tình. Tính cách hiền lành giản dị, chân thành. Đường xa mưa gió thấm chi… Với cái Dream cà tàng, nhưng anh chẳng mảy may ngại khó ngại khổ dặm trường. Trong cuộc sông anh chẳng quá quá cầu kỳ. Tính nết luôn cởi mở, ít e lệ với cả người mới gặp, chứ nói chi với cố nhân đã một thời tay nắm, đắm nhìn quen thuộc dung nhan.

 Hình như ông Trời có mắt, cảm thương , chẳng nỡ để anh ướt át khi sắp tới chốn cũ tình xưa :

 

Bâng khuâng lối nhỏ ven ao

Cánh hoa râm bụt níu vào nắng thưa.

 

Cảnh vật tình người đã tạo hình cho một câu thơ rực lên màu đỏ, níu vào mật độ ánh sáng được anh chọn lựa thật sát thực “nắng thưa” xuất hiện sau mưa. Sự tu từ sao mà hợp lý. Có gì đó đang lấp ló hy vọng khi chân anh mới chạm lối nhỏ xưa. Song, khổ thay người cũ giờ đây  trú ngụ chốn nào ? Không xác định được nơi chốn đã làm cho cả hương bưởi hay chính tâm hồn anh lảng bảng ngẩn ngơ. Một nét ẩn dụ  trong trẻo man mac mà thanh khiết.

Anh ước ao một người con gái hiền thục nết na xưa trở về với chuyện tình đã thành cổ tích của cõi riêng :

 

Ước thầm Tấm của thương yêu

Từ trong quả thị yêu kiều bước ra.

 

Họ chỉ cần gập được nhau, được dù một lần chia ngọt sẻ bùi dẫu đạm bạc như tiền nhân từng kế thừa một câu ca dao cổ “Râu tôm nấu với ruột bầu”… :

 

“ Tay nâng rau muống đĩa cà…” gỉan dị ngọt ngào mà tan giòn…thứ thi vị quen thuộc của của tình quê châu thổ.

 

Nhưng nhân vật trữ tình không biết vì nguyên do gì để cho lời thề xưa chìm đắm? Tác giả khao khát tát cạn nước văn vắt ao sâu mong nhặt tìm kỉ niệm :

 

Bùi ngùi ngọn tóc nằm kề cơn mưa

Mỏi mòn đơi tối, ngóng trưa.

 

Chuyện như vừa mới sảy ra nên mờ nhạt hẳn  khoảng giãn cách thời gian. Thế mà biệt tăm “bóng chim tăm cá”

 

          Không rõ Tác giả  đã mấy lần lặn lội kiếm tìm “P” (người được tặng thơ) như thế ? Với độc giả P luôn là bí danh. Còn người của một mối tình không thành  giữa “một đêm trăng khuyết”đương nhiên là có chính danh. Chẳng tiện nêu tuổi tên trước  một tình yêu không viên mãn, để lại một đời thiếu vắng lời ru con trẻ của hai người?

          Lỗi ấy Nguyễn Khánh Toàn nhận về mình , nên anh mới “Nợ em” (?) Hay ở anh giàu nết vị tha? Nên tác giả gánh chịu hẳn một món nợ đời vô hình, khôn trả.

          Ai đang song hành cùng Nguyễn Khánh Toàn trên “Nẻo về “ hẳn man mác hiểu và thương một tâm hồn nhân hậu hậu, đa cảm, đa tình. Còn “P” khi nhận được bài thơ vào mùa thu năm 2010 tại Cố Đô Ninh Bình, tôi tin rằng dù đã “tay bồng tay mang”… dẫu tâm hồn  sắt đá mắt cũng âng ấng lưng tròng. Bởi ai mà quên lãng nổi phút con tim xao động đầu đời…

 

                                              Nhân đọc tập thơ đầu tay của Nguyễn Khánh Toàn

                                                                  “ HOA MƯA BÓNG MẸ ”

                                                               Nhà Xuất bản Văn học 2014.