/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

văn xuôi

NGƯỜI KINH LÀ DÂN “ĂN CẮP” NHẤT THẾ GIỚI

Việc ăn cắp không thể làm một sớm một chiều, mà cần phải có biệt pháp cứng rắn và điều đặc biệt là chăm lo tới thế hệ trẻ thơ ...

NGƯỜI KINH LÀ DÂN “ĂN CẮP” NHẤT THẾ GIỚI
.
     Mong những người đọc bài này xin đừng tự ái. Tôi đã nhiều lần tới vùng hồ thủy điện Hòa Bình, ở đó chủ yếu là đồng bào dân tộc Mường và một số dân tộc khác sinh sống (không thấy người Kinh). Trên đường ra thấy những xô đựng ngô bắp và một miếng bìa ghi 20.000 đ/1 chục bên cạnh chiếc xô nhựa để đựng tiền. Rất nhiều khách hàng khi chọn ngô và bỏ tiền vào chiếc xô kế bên, nếu ai có lòng tham không bỏ tiền chắc chủ nhân của nó cũng cam lòng làm từ thiện.

 

Có thể là tranh biếm họa về văn bản cho biết 'STOL! To1 capn 万引きは犯罪です! です! 万引きは LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG'
     Rồi nhiều lần tới huyện miền núi Sa Pa cũng vậy, nhiều người Kinh đôi khi cũng tỏ lòng tham lấy số ngô bắp nhiều hơn mà cũng chỉ bỏ bằng số tiền mua một chục. Chỉ thương đồng bào dân tộc một nắng hai sương, trồng được cây ngô mà kết quả thu về chẳng được bao. Trong lúc đó, người Kinh chê họ là ngố, dốt, ngu như bò,… thật đáng thương.
    Thời gian mới đây chúng tôi tới thành phố Lào Cai và qua cửa khẩu sang Hà Khẩu  - Trung Quốc tham quan. Lúc về có tới thăm nhà người quen ở gần ga Lào Cai và thấy tình hình an ninh trật tự ở đây này thật tuyệt vời: Xe máy để trước cửa nhà suốt đêm không bị ăn trộm. Tôi nói đùa với chú chủ nhà rằng:
- Ở đây gần với đồng bào dân tộc và đặc biệt là đồng bào dân tộc Hà Khảu - Trung Quốc, nên khâu an ninh đáng để cả nước học tập.
- Vâng ạ. Chú chủ nhà nói.
     Tôi đã từng được tới khá nhiều quốc gia thuộc các châu lục, nhưng thấy việc “ăn cắp”, tham lam thì không đâu bằng Việt Nam. Đặc biệt việc “ăn cắp” này nó đã ngấm vào máu của người Kinh và đặc biệt là người Kinh ở các thành phố lớn như Hà Nội, Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Đà Nẵng,v.v.
     Mình ở Việt Nam thấy việc “ăn cắp” là chuyện thường, nhưng đối với các quốc gia khác là điều sỉ nhục. Ngay các biển hiệu ở siêu thị các nước Đông Nam Á, Đông Á để ngay lối ra vào bằng tiếng Việt:
- Ăn cắp là phạm tội
- Nếu ăn cắp vặt thì bị phạt tù dưới 10 năm
- Ngay khi phát hiện ăn cắp vặt chúng tôi sẽ thông báo cho cảnh sát ngay lập tức
- Camera phòng chống tội phạm đang hoạt động
- Tăng cường tuần tra.
     Hay tại Đài Loan: “Gần đây phát hiện ra người Việt Nam hay ăn trộm đồ. Trong cửa hàng có gắn camera. Toàn bộ sẽ đưa ra công an xử lý. Ở Đài Loan tội trộm cắp bị phạt tù ít nhất 3 tháng”.v.v.

 

Không có mô tả ảnh.
     Việc ăn cắp vặt không chỉ ở tầng lớp nghèo khổ, mà ngay cả những phóng viên nổi tiếng của đài Truyền hình hay Tổng Giám đốc của tập đoàn lớn cũng bị siêu thị ở Singapore và ở châu Âu đưa ra ánh sáng.
     Một bận tôi gặp người bạn làm ở Ban Pháp luật của Quốc hội, mời đi thăm người bạn học cũ đang nằm viện. Bạn bảo tôi rằng hôm nay chúng tôi họp bàn về luật phòng chống tham nhũng, nên các ông thông cảm cho nhé. Tôi đùa rằng:
- Sáng mai ông rải 250 triệu với 500 tờ mệnh giá 500.000 đ ra hội trường, mà chiều thu về đủ 500 tờ thì cuộc họp mới có kết quả.
- Thấy tiền ông có nhặt không? Bạn tôi nói.
- Nếu không phải tiền của tôi thì không bao giờ tôi lấy. Tôi trả lời.
- Thế thì Việt Nam có vài người như ông thôi.
     Tại sao tôi lại nói vậy, vì đại biểu quốc hội là những bông hoa tinh tú nhất của cả nước. Thấy tiền không phải của mình còn tham thì nói gì đến việc phòng chống tham nhũng. Và, còn rất nhiều chuyện ăn cắp vặt khác nữa mà không có giấy bút nào ghi hết. Lúc còn bé ăn cắp cái bút, món đồ chơi, lớn lên ăn cắp xe đạp rồi xe máy, khi làm công chức thì ăn cắp đồ dùng, vật tư của cơ quan. Lúc có chức vụ thì “ăn cắp lớn” tức tham nhũng càng khủng khiếp.
     “Ăn cắp” không từ cái gì, từ cái que thử covid, đến việc cấp cứu đưa công dân về nước… Bệnh này nó đã nhiễm vào máu của người Kinh và đặc biệt là người Kinh ở các thành phố lớn. Mong rằng Nhà nước cần có những biện pháp thật mạnh tay và quy trách nhiệm như thời nhà Mạc cách nay gần 500 năm từng làm. Vào thời Mạc Đăng Doanh thì nhà không phải đóng cửa, trâu bò thả ngoài đồng,… nếu mất cái gì thì Xã trưởng (trưởng thôn) và Chánh tổng cứ bỏ tiền ra mà đền.
     Việc ăn cắp không thể làm một sớm một chiều, mà cần phải có biệt pháp cứng rắn và điều đặc biệt là chăm lo tới thế hệ trẻ thơ từ bây giờ để sau 20 năm nữa, họ trở thành những công dân tốt, không như cha ông chúng ngày nay.
Thi Ngọc