/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

Văn Công Hùng – thơ tặng cha, mẹ và con

Đọc chùm thơ của anh để cảm nhận sợi dây yêu thương đó luôn xuyên suốt qua các thế hệ,

Văn Công Hùng – thơ tặng cha, mẹ và con


Được làm con và có những đứa con là điều kỳ diệu nhất mà tạo hóa ban tặng muôn loài. Với mỗi con người, được sinh ra và lớn lên, được thương yêu và hy sinh đúng nghĩa thì không gì thiêng liêng, cao quý hơn tình mẫu tử, phụ tử. Tình cảm đó được Văn Công Hùng thể hiện rất hồn nhiên chân thật mà xúc động sâu xa, với cha, với mẹ và với các con của mình. Đọc chùm thơ của anh để cảm nhận sợi dây yêu thương đó luôn xuyên suốt qua các thế hệ, và nối dài ra đến vô tận…

 


TRƯỚC MỘ BA CHIỀU BA MƯƠI

 

Ba nằm một cõi một mình        

hình như cơn gió thình lình vụt qua         

trắng cồn bãi trắng cơn mưa         

cuối năm chiếc lá cũng vừa kịp xanh         

chân trời mỏng phía mong manh         

mùa xuân ẩn dụ tơ mành mù sa

 

nén hương thắc thỏm nhạt nhòa         

con châm lửa thắp khói và cát bay         

nửa đời ngang dọc lắt lay         

chiều nay run rẩy cuối ngày đầu năm         

bàn tay xoắn nỗi lặng thầm         

cúi đầu chớp một xa xăm kiếp người...

 

Ba nằm lại nhé ba ơi         

con đi         

trời vẫn bời bời nắng mưa...

 

Huế, Ba mươi tết Kỷ Sửu, 25/1/ 2009

 

 

CHÂN TRỜI MẸ

 

mẹ mất rồi mới thấy mình già

không còn nơi để dựa

những buổi chiều hoang hoải

ngóng vào đâu vào đâu

 

mất mẹ rồi mới nhận ra mình ích kỷ

bao nhiêu năm ỷ lại

tấm lưng như dấu hỏi

mẹ chống thời gian để đợi ta về

 

ta về

dăm câu

có khi còn sẵng

mẹ rộng lượng cười ta nhào đi bù khú

khuya về mẹ lại bôi vôi

 

mẹ chưa nhờ ta điều gì

kể cả giặt cái khăn

con mắc nợ mẹ không là chủ nợ

chỉ chú mèo già chứng kiến mẹ buồn thôi

 

những cuộc con đi giữa nóng lạnh cuộc đời

mẹ buôn buốt ruột

con tung tẩy chữ

có chữ nào rơm rớm mẹ đâu?

 

khi thấy mẹ cô đơn

con cũng vào thì sấp bóng

vô định rợn người cát trắng

mẹ nằm hun hút gió hàng dương

 

giờ thấm nghĩa mồ côi

con đã non sáu chục

những buổi chiều ân hận

chân trời mướt mải cát bay…

 

Đêm 7/10, trước hôm 3 ngày mẹ

 

 

CHUYẾN BAY CHỞ CON VỀ VỚI MẸ

 

chuyến bay chở ta về với mẹ

mây trắng tóc mẹ bay

phía ấy đang mưa mẹ chờ ta im lặng

ta cũng lặng thầm trong ý nghĩ lang thang

 

ta lớn lên thì mẹ bé lại

vòng vọng những buổi chiều tựa cửa ngóng con

cả hai đứa con trai ngun ngút lớn

một thời mơ cơm trắng thịt kho

 

bốn đứa cháu nội xòe đi bốn hướng

lập cập thềm nhà nhìn nắng đoán mưa

những giấc mơ ngắn dần

mẹ như hơi thở dài cuối nắng

 

chuyến bay chở ta về với mẹ

nặng nề như mang bom

“mẹ đang chờ” em trai gọi thế

“chuối chín rồi” bạn nhắn tận trời xa

 

ta sẽ thấy mẹ nhỏ bé trên giường

hai thằng con cúi đầu bên cạnh

mẹ sẽ có một giấc mơ đẹp và dài, con tin là thế

về với ba, ba đợi lâu rồi

 

chúng con những gã trai trên năm mươi đầy tội lỗi

vòng tay xin mẹ đừng buồn

mẹ thanh thản cho con không bật khóc

lưng chừng trời con gọi mẹ ơi

 

máy bay đang hạ độ cao

con sắp về bên mẹ

con sẽ vụng về ôm mẹ lần cuối

có những điều không thể nói mẹ ơi…

 

Máy bay Hà Nội Huế, 12h23 29/9/2012

 


NGÀY MAI CON ĐI LẤY CHỒNG

Cho Mai Hương

ngày mai con đi lấy chồng         

tự nhiên ba khó ngủ         

không lo vì con phải làm dâu         

dâu hay rể thì cũng con mình cả         

mà cứ lan man nghĩ         

thế là con có thêm những mối bận tâm         

ngoài ba mẹ…

 

luôn luôn nghĩ là con bé bỏng         

té ra nó đã ra khỏi mình         

cầm cương một gia đình         

như ba bị cầm cương ba mươi năm trước         

sợi dây lúc nào cũng căng…

 

cũng không đến nỗi là biển đâu         

vẫn là mái nhà ta cả         

chỉ là chia ra         

để mỗi người là mình hơn         

và cũng để yêu hơn những gì ta có

 

ngày mai con đi lấy chồng         

lại có thêm ba mẹ         

và ba cũng có thêm một đứa con         

như con và chị         

có thêm những người thân yêu         

 là có thêm một phần mình đáng sống…

 

ngày mai         

những ngày mai đáng sống…

 


THƠ SINH NHẬT CHO CON

Cho Hương Giang

Rồi con sẽ lên ba lên năm

còn bây giờ thì ba mươi ngày nữa con mới đầy hai tuổi

ba không mong con lớn nhanh như thổi

chỉ cần con lớn đúng sức mình…

 

Ở ngoài kia là trời và biển mênh mông

con lẫm chẫm trong phòng môi cười như nắng

ba không muốn con là dòng sông phẳng lặng

dù tên con là dòng sông đau đáu của đời cha

 

sau này lớn lên con sẽ đi xa

hãy mang theo bước chân ngập ngừng nhỏ xiu hôm nay con nhé

dẫu là Hương Giang cũng có ngày cồn lên bão tố

và người dắt tay con chính là con trên từng chặng cuộc đời

 

sống hết mình nên nói chẳng hết lời

bao nhiêu lần làm thơ mà đành bỏ dở

đã có ai lớn lên mà không qua thời tuổi trẻ

viết cho con đâu ngoài nghĩa con người

 

vì thơ con ơi là chính cuộc đời

người ta khóc người ta cười còn ba thì viết

ba vẫn tin rằng cho đến khi chấm hết

mọi con người lại chập chững như con

 

sẽ đến lúc ba xuôi về hoàng hôn

con hãy nhận lấy trang thơ đời danh dở

con ơi dù nắng mưa dù gió

chân trời là của con…

 

Pleiku, 05/4/1987