/Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong/. Thơ Thanh Tịnh

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

NHỚ VỀ CÔ GIÁO CŨ

/Sương trên mái tóc cô rơi xuống đầu em hoá lệ. Và đời người - Cô ạ! Ngỡ cơn mơ.../ Thơ PNT
Phạm Ngọc Thái

NHỚ VỀ CÔ GIÁO CŨ
 

                       

                               Kính tặng cô giáo chủ nhiệm 
                                      Đinh Thị Kim Thanh 


Xóm chiến tranh. Thời thơ sơ tán học. 
Lớp cũng là một mái nhà gianh 
Sân trăng sáng như lòng cô đằm thắm 
Soi vào em bao nỗi ân tình. 

Nhớ thuở ấy em còn trẻ quá 
Tuổi hồn nhiên qua trang vở học trò 
Như người mẹ hiền từ cô dìu dắt 
Ở cái làng Cầu Ấu (*) đã xa xưa. 

Sông bến đưa đò... cô chèo giữa nắng mưa 
Lớp lớp quá giang chúng em đi biền biệt 
Có những phút quay lặng nhìn lòng thổn thức 
Kỷ niệm về như bầy sáo lang thang. 

Gió vẫn đang reo trên đồi thông Mỏ Thổ (*) 
Sông Máng trong xanh (*) nước chảy qua cầu
Năm mươi năm trôi... tóc cô đã bạc 
Tóc em giờ bóng hạc cũng vờn nhau. 


Biết tin cô: Thôi không còn lên lớp nữa! 
Đánh tan giặc về, em làm một nhà thơ 
Sương trên mái tóc cô rơi xuống đầu em hoá lệ 
Và đời người - Cô ạ! Ngỡ cơn mơ...

 

  PNT.

Hà Nội, mùa đông 2014                                        



(*) Những địa danh ở Bắc Giang - Thời còn chiến tranh phá hoại bởi không quân Mỹ, chúng tôi đã đến sơ tán để học.