/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

KẺ SƯU TẬP ƯU TƯ

/Này người đàn bà dáng chờ chồng hóa đá . Xơ xác hao mòn ôm gối mỏi không.../
KẺ SƯU TẬP ƯU TƯ


Chênh vênh đời

Mênh mông biển thẳm

Tôi lặng yên dỏng tai nghe sóng thét

Mây mịt mù phủ bầu trời héo hắt

Vạt nắng hồng đôi khi quá mong manh

Mặt trời không phải lúc nào cũng thắm

Tôi đẵm mình giữa con đường khát nắng

Có những mảnh đời lam lũ qua đây

Này cô bé vương giọt  mặn trên môi

Em khóc vì ai, lệ buồn úa lá

Này người đàn bà dáng chờ chồng hóa đá

Xơ xác hao mòn ôm gối mỏi không

Thương  người mẹ già  ưu tư mọc khóe mắt

Cay cay lòng ngọn gió buồn hiu hắt

Bóng lẻ loi bên mái hiên nhà…

Tôi lặng nghe nơi trái tim thật thà

Chân chầm chậm qua từng góc phố

Nếu ai cần sẻ chia xin thổ lộ

Những nỗi buồn, ngang trái tháng năm qua...

Tâm hồn tôi mỗi ngày gom thiết tha

Kẻ sưu tập ưu tư về đêm trắng

Kết vần thơ mong cuộc đời phẳng lặng

Cho tan sầu và tắt hết những âu lo…

 

@@@

 

 

LẠC BẾN

 

Phố ồn ào

Ngõ lao xao

Người người chen bóng

Quên chào hỏi nhau

Nhạt nhòa vạt áo đen nâu

Hàng cây trơ gốc, lá xâu chuỗi buồn

Hoa vàng giã cánh

Lệ tuôn

Ai người ngó đến nỗi buồn bơ vơ

Ông già mái tóc bạc phơ

Nheo nheo ánh mắt ngẩn ngơ nhìn đời

Bên đường chiếc lá nhẹ rơi

Tháng Mười chạm ngõ

Gió chơi vơi lòng

Cô đơn trôi giữa phố đông

Thiết tha cõi nhớ cánh đồng làng quê

Chìm trong gió mát triền đê

Thả hồn bơi giữa sông quê ngát tình

Vời xa...

Thăm thẳm ánh nhìn

Tuổi già lạc bến

Ngóng tìm sóng xưa.

@@@

MAI EM ĐI XA

 

Xa em rồi, anh có nhớ em không?

Bên hiên nhà những bông hoa vẫn nở

Nhưng sẽ thiếu vắng đôi bàn tay nhỏ

Nhặt lá vàng rơi  rụng mỗi sớm mai

***

Em xa rồi ngày tháng có dài thêm?

Bên bếp lửa vẫn mùi hương quen thuộc

Có lẽ lòng anh luôn cảm được

Giản dị món ăn, tình cảm thiết tha

***

Mai em đi rồi, chúng mình sẽ cách xa

Giường xô xệch, mình anh đơn lẻ

Gió bấc tràn vào qua ô cửa

Nhớ thắp đèn hồng giữ ấm nghe anh

***

Mai em xa rồi, sợ ngồi ngắm trăng thanh 

Nơi xứ lạnh vần thơ rơi nước mắt 

Anh côi cút một đời đời khó nhọc

Lầm lũi đơn côi gà trống chăm con…

@@@

CÀ PHÊ MỘT SỚM ĐÔNG

 

Sáng cà phê quán nhỏ

Chợt lá vàng mong manh

Mùa ướm mình trong gió

 Em ướm tình trong anh

***

Thơ trào trong nỗi nhớ

Một thuở khát khao lòng

 Giọt nâu thơm tí tách

Ô cửa đã tràn đông 

***

Bàn tay gầy trăn trở

Day dứt nhớ mùa xưa…

Nhộn nhịp xe phố thị

Hoa trên cành đu đưa

***

Anh mơ miền trống vắng

Em ngơ ngác hư vô

Muôn ngàn con sóng vỗ

Dội trắng cả bến bờ

***

Cà phê mang vị đắng

Khi nhịp thở chẳng dừng

Vẫn trên con đường chung

Tình sao như hai lối

***

Em sợ màu đen tối

Sợ ánh mắt xa xăm

Bầu trời kia thăm thẳm

Anh còn hướng về em?


Trần Ngọc Mỹ