VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
Thơ
CHÙM THƠ CỦA TRỊNH TOẠI
/Mong người mạnh khỏe sống lâu. Giúp con cháu tỏ lẽ sau trước đời/. Thơ TTCHÙM THƠ CỦA TRỊNH TOẠI
.
BÉ VÀO LỚP MỘT
Ve sầu gọi bạn
Phượng nở hè sang
Chân bước rộn ràng
Vui chơi thỏa thích
Sân trường đùa nghịch
Nhảy múa hát ca
Rộn rã cả nhà
Bé vào lớp một
Chữ như hạt lúa
Vở là nong phơi
Vàng ong nắng mới
Vườn nhà ve sôi.
TẤM LƯỚI NGHĨA TÌNH
Dệt vào “Tấm lưới nghĩa tình”*
Quân dân bám biển,
quê mình bình yên
Lưới giăng giữ lấy chủ quyền
Ngàn năm ghi tạc lời nguyền cha ông.
Sóng cồn thấu nghĩa non sông
Cháu con nối chí Tiên Rồng vươn khơi
Nỗi niềm bụng biển đầy vơi
Đất liền đau đáu phương trời đảo xa.
Vẫy vùng biển rộng bao la
Mau thưa mắt lưới, ken qua chân trời
Đất thiêng một tấc không rời
Vững tay lái, khắc ghi lời nước non.
*Cuộc vận động “Tấm lưới nghĩa tình vì ngư dân Trường
Sa, Hoàng Sa”
KHẮC GHI LỜI MẸ
Ngày từ biệt mẹ con đi
Thương con
mắt đỏ tràn mi lệ nhòa
Nguyện rèn, tiếp bước ông cha
Quên thân gìn giữ quê ta yên bình.
Dẫu ngàn gian khổ hy sinh
Thù nhà, nợ nước vẹn tình, mẹ ơi!
Muôn trùng cách trở xa xôi
Dưới thung nắng lửa, lưng đồi gió sương.
Con đi khắp nẻo chiến trường
Càng hăng đuổi giặc, càng thương mẹ nhiều
Giữa rừng róc rách suối reo
Nghe như tiếng mẹ sớm chiều nhắc con.
VỀ ĐỒNG CÓI
Bâng khuâng nhớ về đồng cói
Guồng tơ dệt suốt ngàn năm
Lở bồi bờ sông, bãi sú
Vút lên, xanh nhọn thành rừng.
Phù sa thắm hồng duyên phận
Nối đời thân cói hiến dâng
Nhọc nhằn nỗi người thu lượm
Tay son chuốt sợi nắng hồng.
Thoi đưa dệt niềm hy vọng
Gửi tình em với non sông
Trưa hè ngả mình hóng mát
Dịu dàng như có tay nâng.
Ơi người, dầm mình sóng nước!
Vớt lên bao sợi tơ lòng
Sớm nay trở về đồng cói
Bồi hồi ánh mắt ai trông?!
MÁI CHÈO MẸ SUỐT
Non xanh nước biếc Quảng Bình
Phà Gianh sóng đẩy dập dềnh quân sang
Trên dòng Nhật Lệ âm vang
Mái chèo Mẹ Suốt khua trăng bồng bềnh.
MƯU SINH
Thu mình dưới tán mây trôi
Von ven hè phố em ngồi sớm trưa
Chén trà thơm, thoảng hương đưa
Nhọc nhằn bao nỗi nắng mưa tháng, ngày
Quanh năm lầm lũi vần xoay
Cho con cái chữ, sánh vai với đời
Xông pha tuyến lửa một thời
Nay về nặng gánh kiếp người lo toan
Trắng tay, cầm cố thời gian
Giật mình, bỗng chốc mây lan trắng đầu.
VU VƠ
Cỏ cây kể chuyện phì nhiêu
Mắt dòng sông
nói
bao điều vu vơ
Nắng vàng ấp ủ hồn thơ
Bến nôn nao bến,
thuyền ngơ ngẩn thuyền.
Đôi bờ hò hẹn triều lên
Phù sa ngầu đỏ,
dày thêm ngấn lòng
Gió ca ru mát dòng sông
Ta làm con sóng bềnh bồng ra khơi.
LY TRÀ DÂNG MẸ
Con dâng lên mẹ ly trà
Hương nồng hơi ấm, đậm đà ngày xuân
Tháng năm khuya sớm tảo tần
Liêu xiêu dáng mẹ hao dần tuổi xanh
Gom mưa nhặt nắng dụm dành
Cho cây trĩu quả sum cành lộc tươi
Chứa chan thắm đượm tình người
Giang tay ôm cả mây trời che con
Mẹ ngồi thưởng vị trà ngon
Gió xuân man mác, tâm hồn thong dong
Chắt chiu hương núi, hương đồng
Hương trà hay chính hương lòng mẹ đây!?
BẾN NGHIÊNG
Một vầng hoa lửa trên cây
Nắng chan chứa nắng, gió hây hẩy hè
Không gian rạo rực tiếng ve
Xôn xao sóng biếc, bộn bề Bến Nghiêng.
Về miền ký ức thiêng liêng
Giặc tan tác giặc, trời yên biển lành
Thông reo vi vút non xanh
Em nghiêng ánh mắt, chòng chành…
nghiêng tôi.
Chiều nghiêng nắng quái sườn đồi
Nghiêng chao tàu đợi, bồi hồi Bến Nghiêng.
NỢ
Nợ em góc khuất cuộc đời
Cứ ngong ngóng nhớ, cứ vời vợi trông
Nợ em một chuyến đò không
Sóng thời gian vỗ bềnh bồng khôn nguôi
Nợ em khoảng lặng trong tôi
Càng ghìm càng nổi, càng bồi càng sâu
Cho tằm nợ lá xanh dâu
Cho anh nợ trắng mái đầu vì em.
BÃO
Mưa lật đất, gió xé cây
Nhà nghiêng mái sập, đọa đầy nhân gian
Bão trời rồi cũng sẽ tan
Bão đời dai dẳng lầm than kiếp người.
VỀ QUÊ BÁC
Con về quê Bác chiều nay
Nắng vàng níu cỏ, giăng cây bên đường
Quê nghèo nặng nghĩa yêu thương
Địa linh nhân kiệt, tỏa hương cho đời.
Sen hồng ngan ngát nơi nơi
Bễ rèn đây, nhắc một thời búa đe
Tiếng chim lảnh lót bờ tre
Nhớ ai, nhặt nắng vàng hoe cuối vườn?
Quanh nhà trái ngọt hoa thơm
Chõng tre, khung cửi nơi ươm tình người
Bao nhiêu kỷ niệm thiếu thời
Bác mang theo, vượt biển trời xa xăm.
Quê hương nghĩa trọng, tình thâm
Đất cằn iu ấp nuôi mầm tươi xanh
Nam Đàn, Xứ Nghệ lừng danh
Làng Sen quê Bác đã thành quê chung.
MÀU HOA ẤY
Bằng lăng tím mấy quãng đường
Bâng khuâng chiều hạ, vấn vương tơ lòng
Duyên tình ai nỡ bẻ cong
Để màu hoa ấy chìm trong mắt người!
RU EM
Kính tặng: Hương hồn Nữ liệt sỹ
Tiểu đoàn Huấn luyện E5, QK TN
Một ngày trở lại quê em
Đường xưa in dấu bụi lem chân trần
Nhớ ai dáng đứng tần ngần
Thời gian ơi, chẳng nguôi dần nỗi đau!
Nhớ về Yên Tử, Khe Sâu
Tiếng bom gào xé, nát nhàu ánh trăng
Tuổi em đang độ xuân rằm
Đau thương cột lấy ngàn năm giấc nồng.
Cánh hoa trôi giữa suối trong
Hương đưa hòa quyện dòng sông quê nhà
Lần theo mấy chục năm qua
Vẫn đau đáu, vẫn diết da tháng ngày.
Hồn thiêng nằm lại đất này
Có nghe em hỡi, vẳng dây tơ lòng?
Bên dòng Sông Giá xanh trong
Nhà cao, đường rộng, cánh đồng tốt tươi.
Cỏ cây, hoa núi, hương đồi
Ru em yên giấc ở nơi vĩnh hằng.
NẮNG HÈ
Nắng hè đổ lửa chói chang
Quắt queo hạt lúa như rang chảo đồng
Ầm ầm trời nổi cơn giông
Xua đi cái nóng oi nồng ban trưa
Thương mẹ dầu dãi nắng mưa
Còng lưng che cả bốn mùa cho cây
Thương cha lội giữa luống cày
Nát chân, đem lại đời này cho con.
ĐẤT VỚI NGƯỜI
Vật lộn quanh năm đất với người
Gieo trồng vun xới lộc xanh tươi
Bờ xôi chiu chắt sum suê trái
Ruộng mật gạn khơi mướt mát chồi
Một nắng lưng còng, không quản ngại
Hai sương gối mỏi, chẳng hề ngơi
Có công nên quả trời đâu phụ
Gốc vững cành vươn hiến tặng đời.
VỀ VÙNG TRƯỚC SÓNG
Lại về trước sóng quê ta
Qua Cầu Khuể rợp cờ hoa hội mùa
Khói chùng quyện với chân chua
Suối trong nước khoáng,
chuông chùa ngân vang…
Rung rinh phượng gọi hè sang
Tay trong tay nắm ánh vàng trong tay
Rượu nồng, tình đã ngà say
Hương đồng, gió nội ngất ngây quê mình.
Bến Vua sóng vỗ ân tình
Đâu đây ẩn hiện dáng hình Người xưa*
Rộn ràng nhịp sống thoi đưa
Xôn xao lễ hội men vừa đủ say.
Cánh cò gấp mở trang ngày**.
Em nghiêng vành nón vời mây xuống đồng
Một vùng nắng ấm hừng đông
Đẹp sao cô Tấm mơ mòng đợi ai?
Miền quê gái đảm, trai tài
Sản xuất giỏi, chống càn hay đã từng
Hân hoan hội mở tưng bừng
Hồn thơ lai láng hào hùng vút cao.
* Bến Vua nay thuộc Phú Kê - TT Minh Đức - Tiên Lãng- HP.
** Ý thơ Trọng Lập.
SAO CHẲNG NHẬN RA
Đắm mình trong nhung lụa
Biết sao đời đắng cay
Hạnh phúc tuột khỏi tay
Mới thấu tình thương nhớ!
Đã từng trong gian khó
Mới hiểu hết nông sâu
Cơm áo sẻ cho nhau
Để tâm hồn thanh thản.
Quá nặng tính thiệt hơn
Biến mình thành cô độc
Chỉ đến khi vượt dốc
Mới hay mình hụt hơi.
Hiến yêu thương cho đời
Có vay thì có trả
Những điều không mới lạ
Sao người chẳng nhận ra?!
ĐƯỜNG CÀY CỦA CHA
Mong sao cho nhẹ đường cày
Nhớ cha ngày ấy vần xoay dưới trời
Sá cày lật mở bờ vui
Đất vùi lấp mọi ngậm ngùi, buồn đau.
Khi Đồng Thượng, lúc Đồng Sau*
Chắt chiu ươm những hạt màu… áo cơm
Mồ hôi muối thấm bạc sờn
Nâng niu bông lúa vàng thơm nắng chiều.
Mưa thối đất, nắng khét thiêu
Cày sâu cuốc bẫm… thêm yêu đất này
Đường cày xưa vẫn thẳng ngay
Lưng oằn, vai vẹo bóng gầy nghiêng theo.
Đồng làng diều sáo vui reo
Đường cày cha mở bao điều ước ao.
* Tên các cánh đồng làng.
MẸ TÔI
Mẹ nay tuổi ngoại chín mươi
Mắt mờ chân chậm da mồi tóc sương
Trải trăm ngàn nỗi bi thương
Chồng thì giặc bắt đoạn trường xót xa…*
Sớm chiều bóng ngả đồng nhà
Thương cây lúa giữa phong ba dập vùi
Vai gầy nặng gánh kiếp người
Lo cơm áo cả một đờì bể dâu
Thân tằm rút ruột quặn đau
Đông con lần lữa cháo rau bần hàn
Vượt bao nắng lửa mưa chan
Kể sao hết được muôn vàn đắng cay
Hai tay vơi, một tay đầy
Chúng con ơn mẹ sâu dầy nghĩa ân
Sớm hôm lời mẹ ân cần
Noi gương mẹ giữ đức nhân làm đầu
Mong người mạnh khỏe sống lâu
Giúp con cháu tỏ lẽ sau trước đời.
__________
* Ông: Trịnh Hữu Toái, bị giặc Pháp bắt tù đầy ở đảo Phú Quốc.
Năm 1955 trao trả tù binh ở Sầm Sơn Thanh Hóa.
Cán bộ Tiền khởi nghĩa. Mất năm 2001.