/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

Chùm thơ của Trần Thị Hằng

/Để lũ chúng mình có nơi tìm về trú ngụ. Chờ lành những vết thương./ Thơ TTH

Chùm thơ của Trần Thị Hằng

 

CHỈ CÓ TÌNH YÊU THÔI

 

Đã bao mầm cây chết

Bằng sự dại khờ của em

 

Đã bao lần anh quay gót

Bằng sự vụng dại của em

 

Nếu chỉ có tình yêu thôi

Em đã khóc than mong cành lá

 

Nếu chỉ có tình yêu thôi

Em đã nguyện cầu anh trở lại

 

Mà chỉ nhận về củi khô

Mà bước chân trên đường xa ngái

 

Chỉ có tình yêu thôi

 

Chỉ còn sự dại khờ

Và mầm cây

Đã lên gai nhọn

Len lỏi trong trái tim em.

  

DẬY ĐI

 

Dậy đi

Chúng ta ngủ quá lâu rồi

Trên thềm đầy hoa

 

Khúc nhạc

Lời ca

Người ngủ vùi không nghe được

 

Dậy đi

Thềm hoa đầy bóng nắng

Gay gắt ngày

 

Bức phù điêu thời thượng cổ

Bức tranh tình mẫu tử

Mắt sáng mặt trời quờ quạng đêm

 

Dậy đi

Ánh trăng nào cũng sáng

Ai về từ phía hoàng hôn.

 

  

MẸ

 

Ngày sinh con

Mẹ đã muốn những gì?

 

Ngọn lửa đèn dầu

Rợp bóng đen

Đêm ngàn sao rơi rụng

 

Cánh đồng mẹ

Giấc mơ con

Ký ức dòng sông vỡ vụn

 

Lá vàng theo mùa

Lời yêu vùi trong cỏ

Lẽ nào

Cỏ cũng khát tự do

 

Mặt trời lên từ biển

Mặt trời mọc từ rừng

Lũ kền kền bên kia đỉnh núi

 

Về đi

Đồng lầy gốc rạ

Về đi

Con cua con ốc tháng mười

Về đi

Sắn ngô khoai xanh bãi

 

 

Mẹ

Sao mẹ lặng im?

Nỗi buồn xa xăm gió cuộn…

 

Linh hồn của con

 

Người ta thổi nước mắt thành vàng

Thổi nhọc nhằn áo mũ xênh xang

 

Đêm

lạnh lưng người

Ngày

cằn lên mắt

 

Mẹ

Ngày sinh con

Mẹ đã muốn những gì?

  

RỪNG

 

Không tiếng chim kêu

Không chân thú dữ

Chỉ loài sâu ẩn mình…

                                 

Rừng không tiếng bom gầm réo

Không máy bay thả chất độc lụi tàn

Núi vẫn khô

Cây vẫn đổ

                      

Có khi nào giận hờn hoang vắng

Bao yêu thương không nổi một lần nước mắt

Chúng mình chọn lặng im

Như con sâu chọn nép mình trong lá

Mong mưa qua

 

Tiếng thét nơi cuối rừng

Của chiếc xe bánh xích

Những người con lương thiện

Bị đẩy vào cuộc chiến mưu sinh

Mồ hôi chưa vơi bàn tay đã rỗng

Ánh sao băng vừa rơi nơi vũng nước

Ai đã vội đặt tên ngọn khói để mơ về trời

Chiếc lều màu cam nằm im

Những thân người đang run

Họ đố nhau về ngày mai

Về những chòm sao chưa bao giờ chạm tới

Và ngủ quên…

 


Và không biết gì về cánh rừng lặng im

 

Chỉ loài sâu đêm gặm thầm giọt mồ côi trên lá

 

Ngày tháng năm nào đó

Nơi đây đã là cánh rừng

Cho loài chim di trú hót mừng buổi sáng đầu tiên

 

Ai đã chọn hàn gắn bằng nước mắt

Rừng hàn gắn bằng nước lũ

Khi cuốn trôi tất cả

Chúng ta ngang nhau ở điểm khởi đầu

 

Bầy kiến đỏ đen mải miết dắt nhau tìm cỏ mật

Em đừng quên

Những lần nguyện cầu

Những giờ nước mắt

Để mình ăn năn.

  

 THÀNH PHỐ NGÀY 20

 

Anh mang gì cho cuộc chiến ngày mai?

Người ta mang gươm và hoa hồng

Vinh quang cho mỗi lần máu đổ

Chẳng ai xem như một trò đùa

 


Đừng giận em

 

Đôi bàn tay bé xíu lặng im

Con đường quanh thành phố

Những ngọn đèn phờ phạc đứng yên

 

Dấu vết loài người

Vệt trầm cổ tích

Chúng mình đi thôi

Bay như cánh chim gọi mùa xa ngái

 

Ai mang hoa đến đây

Thắp mộ người thắng cuộc

Để viết lời ngợi khen

 

Những đứa trẻ không quần

Cụ già không khăn

Thành phố vẹn nguyên

Xuống cấp

và lai căng...

 


Chỉ cho em

 

Góc nào là thành phố 

Em đóng lại cánh cửa

Bấm một ổ khoá

Để thành phố khỏi lang thang

Để lũ chúng mình có nơi tìm về trú ngụ

Chờ lành những vết thương.

 --

 

                                          TR.T.H
Theo vietvan.vn