/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

Chùm thơ của Du Nguyên

“Họ đã vẽ những bức chân dung về tôi/đứa buồn cười nhất trong cuộc đời/ mà người mẫu không hề có mặt/ trong thế kỉ của họ”

Giới thiệu thơ Du Nguyên


 “Họ đã vẽ những bức chân dung về tôi/đứa buồn cười nhất trong cuộc đời/ mà người mẫu không hề có mặt/ trong thế kỉ của họ”
(Du Nguyên) Du Nguyên trong Khúc lêu hêu mùa hè – Tập thơ mới đây được Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành – đem lại cho độc giả một giọng thơ lạ, rất nữ tính và cá tính, một suy tư về tuổi trẻ khác với những gì nhẹ nhàng đèm đẹp vốn rợn ngợp trong rất nhiều sáng tác của người trẻ đương đại. Sinh năm 1988 tại Nghệ An, hiện Du Nguyên sống và làm việc ở Hà Nội.

Xin trân trọng giới thiệu một số sáng tác của Du Nguyên, trích từ tập Khúc lêu hêu mùa hè.

Tác giả Du Nguyên

ngơ ngác ấy


vân vê rồi thả đám rêu xuống kỷ niệm phố
nhìn đôi tình nhân lững thững
lững thững cá cảnh nhiều màu
kiếm mồi
chao đi chao lại rồi làm tình rồi đẻ ra các đôi tình nhân khác rồi
và rồi kỷ niệm bất tận
vân vê mân mê

buổi sáng chiếc khăn voan 
rớt từ nơi cao nhất của khu nhà 
như bài hát trong nhất của thành phố
có đàn bò đeo lục lạc
như vừa qua đây

tôi thèm gió 
thèm ngửi mùi nước đái bò, mùi phân bò, mùi lông lá bò, mùi ợ của bò
ký ức của bò vương vãi 
nơi đây mùi nhạt nhẽo chân thật
mùi lòng tôi chân thật
chân thật bốc mùi
mùi
ì
hì hì

ngơ ngác ấy
là tuổi trẻ của tôi
rơi tõm từ căn nhà ngập tràn hang hốc
đàn bò về buồn không
cánh đồng buồn không

không còn ai hỏi thăm
đàn bò đi qua thành phố mất rồi
ngơ ngác ấy

 

sự bóc trần và tóc bay 

tôi bóc trần người bạn của tôi

bằng những câu chuyện tưởng tượng

điều gì đó xáo trộn

điều gì như là tưởng tượng

 

họ nói về tôi

như một kẻ lang thang trong thế kỷ

tuổi hai mươi trên đường

tóc bay và gió thổi

chỉ có nỗi buồn nằm nguyên

 

tôi bóc trần chính mình

như cởi từng lớp áo, lớp da, lớp lòng ruột

để mơ về những điều tinh khiết nhất

tự do nhất

 

quay về đi, tuổi hai mươi ngủ ngoan trong giấc mơ đóng hộp

quay về đi, gia đình, bạn bè, cơ quan, đồng nghiệp

quay về đi, nắng rất nồng và mưa rất say

vì sao ta bỏ đi?

 

vẫn có ai đang nói về tôi

bằng sự tưởng tượng đóng hộp của họ

ngột ngạt quá

giấc mơ của người khác cũng khiến mình ngột ngạt

 

đám đông hát ca ồn ào

về những sở thích hợp thời, hàng hiệu cao cấp

về giấc son phấn

tôi thấy mình như một mảng bê tông đông cứng

tôi thấy mình mất tích trái tim

tôi bóc trần những lớp sơn

qua nhiều thế kỷ của thành phố này

rồi ra đi

mang theo những điều buồn nhất

 

họ đã vẽ nên bức chân dung về tôi

đứa buồn cười nhất của cuộc đời

mà người mẫu không hề có mặt

trong thế kỷ của họ

Tập thơ khúc lêu hêu mùa hè

 

qua miền phụ khoa em buồn


qua miền phụ khoa em buồn
đi trong cơn tù mù lả lả
èo èo uột uột
nỗi buồn nữ tính nguyên sinh

cha, gieo vào đất một mầm trũng sâu là em đây
mẹ, chở đi qua những cánh đồng hoa lạc nở xòe xòe
rồi em ra phố
gặp những miền phụ khoa khác nhau

rồi em yêu anh
đi qua vùng phụ khoa thất lạc
rồi em yêu đất nước 
của những hòn vọng phu và người đàn bà đẻ trăm con từ bọc trứng của rồng
đất nước của 3 miền phụ khoa bắc trung nam
bắt nguồn từ dòng sông cái
một đời phù sa khó nhọc

em ngồi đây
dưới vùng phụ khoa ẩm ướt ê ẩm
những cánh rừng nguyên sinh bị cắt xén
những lòng sông bị nạo hút
mặt đất buồn rầu câu chuyện đô thị 
vùng phụ khoa đau

rồi qua vùng phụ khoa hai mươi sáu
hớ hênh 
em buồn
em buồn một miền phụ khoa

 

khúc lêu hêu mùa hè


đêm nay, hãy viết khúc lêu hêu mùa hè
ngày đã chán chường
lại đây, lêu hêu ý nghĩ
sự bỏ đi của thân xác
có hề chi
li ti 
ti tí

quay cuồng xẩm tối là ngọn gió già
mơ về thời thiếu nữ
chết ngạt trong thang máy số 10

thế hệ tôi chỉ biết kêu ca
la cà quán xá
long nha long nhong
không ngày tháng

thế hệ tôi 
là một bọn ba láp, nhởn nhơ, châu chấu, chuồn chuồn
sáng buồn rầu, tối co ro
diện trang phục rực rỡ
thế hệ tôi nhợt nhạt
với nỗi buồn nhờ nhờ
nhờ nhờ xếp hàng
đi qua tuổi trẻ

đêm nay, 
cùng tôi say một khúc lêu ha lêu hêu
cuộn tròn chăn lại
đi vào giấc mơ của nhau
chín rộ nỗi buồn thế kỷ

bạn lại ba láp mất rồi
bạn biết quái gì về nỗi cô đơn 
ngoài kia thời gian gặm mòn sự sống
ngoài kia lịch sử vẫn còn đỏ rựng
bác gì lớn tuổi vẫn đeo huân chương mỗi lần ra đường

thôi đừng về đuổi gió trên đồi cao
lại đây lêu hêu nỗi buồn bỏ vào tủ lạnh
lại đây cầm một que kem mùa hè tan chảy
lêu lêu lêu lêu

 

những chiếc hộp di tản



tối qua nằm mơ. hộp đựng tôi.
tôi nằm, tôi ngồi, tôi đứng, nhảy lò cò, tôi gào thét, tôi mơ mộng trong hộp. hộp hộp hộp và hộp. nằm cạnh nhau trong ngôi nhà hình hộp.

tối qua, nhìn ra ô cửa sổ thành phố.
thấy linh hồn kéo theo những chiếc hộp bay lên. hộp quần áo, hộp phấn son, hộp sọ người, hộp bàn chân bàn tay. hộp hộp hộp và hộp. cùng bay lên tứ tung.

đêm đêm, tôi nhìn những chiếc hộp di tản về bên kia thành phố. nơi tuổi thơ mất tích. nơi nụ cười mất tích. nơi tình yêu mất tích. trong một chiếc hộp thủng

 

 toàn thân run lên như sắp mọc mầm


hôm nhớ gió quá
chạy ra ngã ba
thành phố không có mặt người
thành phố không còn tình yêu
thành phố mặt trời đỏ ối
thành phố thu lu trên cao
hành phố buồn, thành phố hát lêu ngêu

hôm phố nhạt quá
đi tìm chút phấn son 
mùa này chỉ còn cúc vàng
mùa này chỉ có mây bay 
mùa này những ngôi nhà phố cổ tự hoại
mùa này vài ba sở thích cổ điển
mùa này em phù phiếm váy hoa

chạy về ngõ tạm thương
mới hay tình yêu đã trôi về năm trước
chẳng còn chút hương thơm
băng qua cánh đồng
mùi ấu thơ ế ẩm

trôi về cuối phố
toàn thân run lên như sắp mọc mầm
cuối phố đầy khuôn mặt
sắp mọc mầm

thành phố đầy những mầm thất tha thất thểu 
những thất thểu thất tha
thành phố tha hương
từ nghìn năm trước

hôm buồn quá
ngồi mãi ngã ba
chẳng biết đi đâu
thành phố không mùa
thành phố ăn xin
thành phố toàn rác
thành phố lạnh ngắt
vì mưa bay bay

 

 

thơ, chiếc quần lót và nỗi buồn không địa chỉ

 
tôi không còn làm thơ được nữa

nữa không tôi còn làm thơ được
thơ còn làm được nữa tôi không
thơ tôi không còn làm được nữa

thơ tôi chết chậm
với nỗi buồn màu tro
đừng nhìn nghiêng
vì một nửa nụ cười đi vắng
phải không lê vĩnh tài?

nơi đây, mùa đông treo từng chùm mây bạc
quần tụ dưới những chiếc quần lót sặc sỡ trên dây phơi từng khuôn mặt
những khuôn mặt sặc sỡ dưới dây phơi
dây phơi nỗi buồn
nỗi buồn không địa chỉ

tôi đã bỏ chiếc quần lót của mình lẫn vào nơi nào đó trên chiếc dây phơi
nghĩ về sự giải thoát

 

nhìn ngắm 365 ngày trôi qua
trong một ngày mưa ảm đạm
những chiếc quần lót phấp phới
những khuôn mặt phấp phới
tôi cũng phấp phới
nhưng không còn làm thơ được nữa

vì sự giải thoát
chỉ dành cho những nỗi buồn có địa chỉ

Theo hoinhavanvn