/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

CHÀNG THỢ ĐÈN VUI TÍNH

Trong phòng ngủ của tôi có rất nhiều sách. Giữa phòng có một chậu nước. Đêm nào tôi cũng mơ, toàn những chuyện văn chương và các nhà văn đã mất.

TRẦN NHUẬN MINH

 

CHÀNG THỢ ĐÈN VUI TÍNH

 

        Trong phòng ngủ của tôi có rất nhiều sách. Giữa phòng có một chậu nước. Đêm nào tôi cũng mơ, toàn những chuyện văn chương và các nhà văn đã mất. Có khi tôi viết xong cả một trường ca hay một cuốn tiểu thuyết và tự cho rằng, sức mình có cố gắng cũng chỉ được đến thế này mà thôi. Mừng lắm. Nhưng tỉnh dậy là quên hết. Riêng chuyện này không hiểu sao lại nhớ được. Và tôi ghi ra đây.

 

 

Hồi nhà cô có một cây đèn sắt

Cứ hoàng hôn một chàng trai trèo lên

Chàng thắp đèn cho con đường được sáng

Còn chàng hát trên cột đèn thì người nhớ, người quên

 

Hát rằng: “ Anh yêu em từ chân đến cổ

Còn cái đầu vất bố nó đi”

Thanh niên nghe thì cười ha hả

Phụ nữ nghe thì chẳng nói gì

 

Nhà chàng trên núi cao thường thiếu nước

Nên tắm nhờ cô  bên giếng khơi

Dưới ánh đèn đường mờ mờ tỏ tỏ…

Và chuyện này chỉ đến thế rồi thôi

 

Chàng về quê, nghe đâu ở  Bắc Ninh

Rồi chết ở quê, vì sao không biết nữa

Một chàng khác lại leo lên thắp lửa

Chàng này chẳng hát gì… nhưng tiếng hát cứ vang lên…

 

Cô xây áp hồi nhà một cột vuông bằng gạch

Rồi đặt lên một chậu nước mỗi ngày

Ánh đèn đêm soi vào chậu nước

Và người ta thấy khói nước thoảng bay

 

Và người ta thấy cả hai cái cột

Một sáng kia chẳng biết biến đi đâu

Và sớm sớm khi vừng đông đã rạng

Một ngôi sao vẫn sáng ở trên đầu

 

Ngôi sao ấy tím như màu áo Huế

Sáng cả ban ngày, làm dịu cả không gian

Rồi từ ấy ngôi làng cô gái ấy

Toàn sinh ra những cô gái chửa hoang…