/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

Thơ nhà quê đọc là phê !

Có một tổ sư nào đó cho rằng ông Bảo Sinh là nhà thơ dân gian cuối cùng còn sót lại thì cũng chả đúng.
Thơ nhà quê đọc là phê !
Vũ Quốc Túy
 
        Có một tổ sư nào đó cho rằng ông Bảo Sinh là nhà thơ dân gian cuối cùng còn sót lại thì cũng chả đúng. Dân tứ xứ, ai chẳng biết ông Bảo Sinh là nhà thơ trào lộng hay tuyệt cú mèo, một  đại gia có cả một vương quốc chó mèo giữa lòng Thủ đô Hà Nội. Thiển nghĩ, nhà thơ dân gian còn nhiều lắm, có điều không được người ta sưu tầm giới thiệu như ông nhà thơ kiêm chó mèo mà thôi. Nhân đây xin dẫn vài bài thơ ngắn của Văn Thùy ở Ân Thi Hưng Yên để mọi người tham khảo xem có đúng là DÂN và GIAN hay không. Tiếng Việt, chữ Việt, Hồn Việt đứt đuôi con nòng nọc còn gì!

NGHỊCH LÝ

 


Từ ngày đốc chứng làm thơ
Khôn ngoan vốn mỏng ngẩn ngơ thêm dày
Đam mê là tội giời đày
Càng béo chữ nghĩa, càng gầy niêu cơm.

 

 

 

***

TINH THẦN THI CA

 


Chàng thơ thiếp cũng thơ cùng
Dân làng bảo vợ thằng khùng cũng theo
Nhà thơ tiến hóa nhà nghèo
Ba mươi tết vịnh nồi niêu cởi truồng.

 

 

 

***

ĐỜI VÀ ĐẠO

 


Trong chùa tượng gỗ ngồi không
Ngoài đời phỗng thịt còn đông hơn chùa
Tượng gỗ người đẽo để thờ
Phỗng thơ đúc rỗng đeo bùa lườm nhau.

 

 

 

***

SÀNG SẢY

 


Lọt sàng anh tụt xuống nia
Em còn đem cái yếm sề hứng ai?
Sạn to em sảy ra ngoài
Mắt thưa để lọt phí hoài thân anh.

 

 

 

***

THI PHẨM

 

 
Xổ ra một đống thơ tình
Nửa thành giấy góa nửa rình tặng nhau.

 

 

 

***

KINH THI…KINH LỄ,KINH TẾ… KINH NGẠC

 


Ngày xưa kinh lễ kinh thi
Nay thơ kinh tế câu gì cũng kinh
Chữ kinh ngạc đến giật mình
Lắc lư mấy cục thơ tình tô hô.

 

 

 

***

DẶN DÒ

 


Anh đi em ở lại nhà
Lá chanh cứ thái đùi gà cứ băm
Anh đi đào chữ vài năm
Khoét câu lục bát về nằm ru em.

 

***
HAY DỞ

 


Trăm ngàn hò hét giáo điều
Chả bằng tí tẹo cơn yêu dân cày
Miếng ngon nhất thế gian này
Là câu lục bát mớm đầy tai con.


 

Còn đây là mấy bài thơ của tác giả Đinh Quang Hiếu ở Thanh Xuân Hà Nội, giống y hệt phong cách Văn Thùy, liệu có thể liệt vào thơ DÂN GIAN được chăng?

ĐI CÂU

 


Bao năm rắc thính dử mồi
Cuối đời tay trắng ta ngồi câu ta
Gieo nắng nỏ gặt mưa xa
Ngỡ lừa thiên hạ té ra lừa mình.
 
 
NHỚ LÀNG

 


Phấn son ngập ngụa thị thành
Váy lơ yếm lửng giời hành gái quê
Tơ vơ áo vá nón mê
Xắn quần vén phố lội về ca dao.
 
 
THẾ À

 

 
Cáu trời hắt rượu lên mây
Nước rơi xuống mặt – phẩy tay: Thế à!
Bữa nhầm khoắc áo cà xa
Soi gương, giật thột, hỏi: Ma hay người.
 
 
THUỔNG KINH

 

 
Lừa sư nhón một câu kinh
Lẻn ra gốc đại trộm tình tụng nhau
Nào hay lời niệm nhiệm màu
Giận ta đêm khóc vò nhàu gió thu.
 
 
TẬP ĐI

 


 Cuối đời ta lại tập đi
Gẫy sừng thành nghé sá chi tội tình
Trời kia cột bóng với hình
Xác mình đè xuống chân mình mà đi.
 
 
TÌNH XƯA

 


Ao sen người giặt nâu sồng
Ta làm lục bát thả rông vườn chùa
Tình xưa ai bán ai mua
Ta đùm vạt áo tặng mùa heo may.
 
 
XÁ TỘI

 


Thỉnh chuông xá tội người dưng
Vong nhân đói nắng xin đừng hoàng hôn
Cô đầu cầu độ cô hồn
Câu thơ đốt vía dại khôn nỗi người.
 
 
THỈNH TRỜI

 

 
Chùa chiều lạc một tiếng chuông
Lòng người bạc mấy niềm suông nhân tình
Xua hương khói thỉnh thiên đình
Khảo giời còn mấy bồ kinh độ người.
 
 
 
HỒN LÍNH

 


Gái quê rượu quê gà quê
Cọng rơm cuống rạ vẫy về làng xưa
Thương làng nắng hạ nỏ trưa
Xác vùi mé rú hồn mưa mé làng.
 
 
DỐI GIÀ

 


Cành già hoa gạo nêm dày
Biết cây di chúc cho ngày ra đi
Ta đời vương bụi sân si
Ra đi biết để lại chi cho người.

Nguon theo trannhuong