/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

THƠ VĂN BẠN BÈ

PHỐ ĐÔNG NGƯỜI ( Phần II)

Một ngày, nắng không nguồn cơn mà lấm đất , anh rụng khuất vào tím tái tiện nghi, em dắt con đi như chạy…

Thy Nguyên

 

PHỐ ĐÔNG NGƯỜI ( Phần II)

 

 

Một ngày

nắng không nguồn cơn mà lấm đất

anh rụng khuất vào tím tái tiện nghi

em dắt con đi như chạy…

Sự đuổi xua nào có

sự trà đạp dẫu thừa

con trẻ gói gọn giấc mơ

ú ớ trên vai đêm sập phố.

Phía bên kia đường xe chạy

ngã tư buông lỏng dăm bảy cột đèn

dậm dọa như không biết đêm thừa thãi một người đàn bà

vẹo xiêu nghờ nghệch.

Mới đó thôi giờ đã năm mùa mưa giáp hạt

bươn bả khoáy sâu vào nấc thang oan nghiệt

con mọt cửa trốn vào đêm câm bặt

Phố đông người mà vẫn chật khát khô.

Tự lục vấn mình

Em mượn anh giữa cỏ khô

Ngày trốn nhau tắm táp bộn bề khí quyển

Em tự mang về những ám ảnh siêu hình cắt gọt.

Em mượn anh giữa hành trình bản thể

Hoang hoải gõ tiếng lá rơi bế côn trùng đi rong

Ai diễn giải, ai dịch giả?

Ai viết bản khế ước cho chính mình?

Phố cứ phân vân lưỡng lự

Mái hiên cứ hời hợt cơn mưa

Em cứ di trú như chưa bao giờ lỡ dỡ

Để bầy sẻ nâu quên nhặt hạt hiên nhà.

Bây giờ tháng ba

Cứ nghĩ ta mượn nhau chỉ đôi dòng nước đổ

Chữ nề hà bắt đầu tìm họ

Em trú mưa chỗ này mà trọng lượng cằn cỗi buông tay.

Phố đông người đặc vồn vã lễ nghi

Sao phô trương bện chào rơi đưa đón

Ngày nào cũng buộc giùm một ngõ tắt

Có ngày nào phố đơn độc như mưa?

Không còn chỗ cho một lần nói dối

Không còn chỗ cho lần cuối anh về khuya

Không còn chỗ cho chúng mình tập nhìn nhau câm lặng

Phố đông người mà hành khất chát chua…