VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
THƠ VĂN BẠN BÈ
Mùa thu ánh lửa tình người
Hai anh em sẽ không cô độc. Các con vừa mong manh nhưng cũng vô cùng bản lĩnh, bởi Tình yêu và lòng nhân ái...Mùa thu ánh lửa tình người – Tản văn Phan Hồng Cẩm
.
Có thể ở một mùa thu khác, ở một nơi khác, một khoảnh khắc khác, thu được vẽ bằng sắc vàng hanh hao của nắng, hương cốm dịu nhẹ len lỏi trên phố phường, hay gió heo may lãng đãng làm xốn xang, xao động những tà áo dài mỏng mảnh. Ở quê tôi, dải đất miền Trung này, thu lại mang một màu sắc khác, trĩu nặng hơn, se sắt hơn, là sự giao thoa khắc nghiệt giữa cái se lạnh thấm sâu và hơi thở hung bạo của bão lũ.

Nhà giáo Phan Hồng Cẩm ở Hà Tĩnh
Thu về nơi đây, không chỉ là lãng mạn mà còn là sự gồng mình. Tiết thu nay như người “khó ở”, giữa cái nắng đang quay quắt hơn cả hè cháy, bỗng xối xả những trận mưa ào ạt sau từng cơn lốc xoáy bất ngờ đến không kịp trở, không kịp thở. Mùa thu mang đến Tết Trung Thu cho con trẻ, mang theo vị ngọt thơm của hương ổi, nhưng cũng chính là mùa mà đất trời thử thách lòng người.
Trong những ngày này, trên con đường làng ngập bùn non vừa rút, vẫn có những đôi chân nhỏ bé, lấm lem chạy theo ánh đèn lồng. Chúng là những đứa trẻ nghèo của vùng lũ. Với các em, Trung Thu đôi khi chỉ là một chiếc lồng đèn nhựa cũ kỹ, một mẩu bánh nướng được chia đôi, vài gói bim bim, hay một cây kẹo mút.
Đã có biết bao nhiêu mảnh đời vụn vỡ quanh đây: đó là hinh ảnh chiến sĩ hy sinh giữa dòng xoáy để cứu dân để lại nỗi trống vắng cho người vợ trẻ và đứa con thơ dại, là em học sinh bị lũ cuốn trôi khi trên đường đến trường, là những đứa trẻ mất cha, mất mẹ… Nỗi đau của Miền Trung không chỉ là mất mát vật chất, mà còn là những vết thương lòng sâu hoắm, day dứt.
Dù vậy, Dù cuộc sống có khắc nghiệt đến mấy vẫn không xoá được ánh mắt trong veo và niềm vui tinh khôi, những khát khao dù nhỏ nhoi nhưng đẹp đẽ về mùa thu. Người lớn dù đớn đau, vất vả, dù phải còng lưng bươn bả, vẫn luôn cố gắng gom góp từng chút yêu thương để đổi lấy một mùa trăng ấm áp cho con.
Và giữa vô vàn những câu chuyện buồn thương ấy, lòng tôi, một cô giáo, lại nặng trĩu hơn cả khi nghĩ về hai đứa học trò bé bỏng ở quê mình, ngay bên cạnh mình. Hai anh em. Hai số phận ngỡ như đã trải qua bi kịch lớn nhất khi người mẹ ra đi. Nào ngờ, chỉ hai tuần sau giỗ đầu của mẹ, người cha, trụ cột cuối cùng, cũng vội vã đi xa sau cơn bạo bệnh.
Một năm – một bi kịch quá tàn nhẫn đã đổ ập xuống hai bờ vai non nớt. Ánh trăng Rằm tháng Tám năm nay, chắc chắn sẽ thiếu đi một khoảng trống quá lớn, sẽ không còn vòng tay cha mẹ cùng nhau thắp đèn, ôm ấp con dù chỉ một phút giây…
Thương đau đến thắt ruột, cháy gan. Tôi đã thấy được tình yêu của bao nhiêu người, kể cả xa lạ đã vỡ oà nước mắt trước sự đau đớn của những trái tim bé nhỏ kia.
Tôi đã thấy rõ sự kiên cường và bản lĩnh phi thường của đứa trẻ ấy. Trong đám tang của bố, em đã đứng vững, lo toan mọi việc như một người lớn, cố nén giọt nước mắt để che chở cho em trai. Cả ngày, em là hòn đá tảng giữa cơn bão.
Nhưng lòng trẻ có giới hạn chịu đựng. Cái bản lĩnh mà em khoác lên chỉ là chiếc áo giáp mỏng manh. Và tôi đã lặng đi, khi mười hai giờ đêm – khoảnh khắc mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng sau đám tang – em đăng một dòng trạng thái ngắn ngủi trên mạng xã hội: “Con nhớ Bố. Con còn lại một mình. Nhưng con tin rằng bố mẹ vẫn mãi bên con. Gia đình chúng ta vẫn mãi bên nhau. Ở một thế giới khác, bố mẹ hãy nắm tay nhau thật chặt….”
Chính khoảnh khắc cô đơn tột cùng và lời thú nhận chân thật ấy đã làm vỡ tan lớp vỏ bọc mà em gồng mình giữ cả ngày. Nhưng cũng chính sự vỡ òa đó lại là cánh cửa mở ra tình yêu thương. Dòng trạng thái ấy, dù đầy nước mắt, lại nhanh chóng nhận được sự quan tâm, vỗ về từ bao nhiêu trái tim đồng điệu, từ người thân, thầy cô, xóm làng, đến những người xa lạ.
Nhưng may mắn thay, sau đêm tối tăm ấy, lại là ánh sáng rực rỡ của lòng nhân ái. Dòng trạng thái đầy nước mắt của em đã chạm đến bao nhiêu trái tim đồng điệu, không chỉ trong xóm làng mà còn từ khắp mọi miền đất nước.
Chúng ta nhận ra, hai đứa trẻ này không hề “còn lại một mình”. Sự mong manh của các con đã được đáp lại bằng sự vững chãi của cộng đồng. Mỗi lời động viên, mỗi sự sẻ chia, mỗi món quà vật chất và tinh thần đều là những cánh tay ấm áp đỡ lấy các con giữa chênh vênh cuộc đời. Đây chính là sức mạnh vô song của người Việt: nỗi đau cá nhân được hóa giải bằng tình thương tập thể vực các con đứng dậy không phải bằng sức lực của riêng mình, mà bằng tình yêu vô bờ bến của những người xa lạ và quen thuộc.
Tôi tin, dù các con đã mất đi nguồn cội gia đình, nhưng các con đã nhận được một nguồn sức mạnh khác lớn lao không kém: Sức mạnh của cộng đồng và lòng nhân ái.
Hai anh em sẽ không cô độc. Các con vừa mong manh nhưng cũng vô cùng bản lĩnh, bởi Tình yêu và lòng nhân ái mà các con được thừa hưởng từ bố mẹ và nhận được từ mọi người sẽ là hành trang vô giá. Các con mang trong mình dòng máu kiên cường, thủy chung của Miền Trung – một miền đất mà thiên tai, bão lũ có thể tàn phá, nhưng không bao giờ dập tắt được ngọn lửa của nghĩa tình. Tôi tin các con sẽ trưởng thành mạnh mẽ, sống thật tốt, và trở thành biểu tượng cho sự vững chãi của con người nơi đây.
PHAN HỒNG CẨM
Nguon theo HoinhavanVN
Các tin khác
-
CON ĐƯỜNG ĐÃ CHỌN
-
KỂ LẠI MỘT GIẤC MƠ CŨ
-
CHUYỆN TRÒ VỚI NHẤT NGÀY SỬA NHÀ
-
Thổn thức gió cao nguyên. Truyện ngắn của Lại Văn Long
-
“Toả nhị kiều” Phiên bản mới – Truyện ngắn của Trần Thiên Hương
-
Hoàng hôn trên bờ sông Main
-
Suy nghĩ về giải thưởng truyện ngắn Báo Văn Nghệ 2022-2024
-
Lời thề sinh tử. Truyện ngắn của Phạm Thanh Thúy
-
Đất quê. Truyện ngắn của Kiều Ngọc Kim
-
CHÀNG LÙN NỂ VỢ

