CHÙM THƠ THÁNG 9 CỦA KIM CHUÔNG
Nét riêng
Anh hỏi, em là cô giáo
Đời riêng em có gì ư
Ba mươi em hoc sinh kia
Ghép thành mảnh đời em đó
Ngôi trường ba gian nhà nhỏ
Lung linh ba mươi khoảng trời
Em nhìn được đến xa vời
Ơ em, ở từng gương mặt
Phép tính nằm trong quy luật
Đáp số chỉ là A – B
Nhưng sau mỗi bài toán kia
Có nửa đời em cộng với
Niềm vui riêng em mới thấy
Nghìn dấu chân qua cổng trường
Em đọc được nghìn mơ ước
Ngày mai đi về bốn phương
Và, nỗi buồn của riêng em
Khi gặp điểm Hai bài toán
Khi chỗ ghế ngồi thiếu trống
Khi em chưa sống hết mình
Buồn vui đâu phải vô tình
Em sợ khi lòng trống trải
Khi ba mươi em học sinh
Đứng cách đời em xa ngái
Giữa cái chung của chúng mình
Anh ạ. Nét riêng em đấy.
K.C
KHÁCH THỂ
Khi thành phố, những ngôi nhà chọc trời
khu đô thị phía Đông tạc vào chân mây những
hình khối như tháp bút, như cánh buồm, như
những bàn tay lạ.
Khi mặt cánh đồng như đốt lên hàng trăm
sắc màu của lúa ngô, sắn khoai, của những vạt
hoa ngổn ngang như phác thảo tranh sơn dầu,
tranh luạ…
Hồn ta lung linh tiếng sóng chao đưa.
Vị mặn mồ hôi của người thợ lên tầng, của
mẹ cha ta cuốc cày hai sương một nắng…
Chút men nào cho ta say thấm ?
Tôi không thể tự nghĩ ra niềm vui, tự nghĩ
ra nỗi buồn như bông thóc lép ruồi đậu đứng
ngơ ngác vệ bờ nhìn mùa màng thất bát, nếu
không gặp em thu này đã đánh rơi nhan sắc,
đã chìm bốn lần đò, đã lạc bốn lần sông...
Cây cầu bắc qua sông rồi, sông mới có
một tình yêu mới. Ngọn tháp dựng lên rồi
mới cho ta mắt nhìn cao mãi. Em bé cô đơn,
mẹ già hành khất, người bất hạnh đem đến cho
ta tê tái cõi lòng …
Tôi không thể tự bịa ra cảm rung, bịa ra
tình yêu, bịa ra những nụ cười, nước mắt…
Ơi em thân yêu
ở dọc hành trình, ở mỗi bàn chân bước
bến mở nào
có trước ở trong ta ?
7/2007
VỀ NHỮNG CHÙM MÂY
Mảnh trời nào chả có những chùm mây
Với nửa đời ta trên đó
Nong trời xanh phơi những chùm mây đỏ
Làm chín rựng da trời mùa hạ
Nhớ mùa xuân mây trắng xốp chân trời
Điểm giao nhau nét vẽ chưa phai
Đã nghe mùa thu đến sớm
Mây vàng, mây xanh bay như cánh bướm
Mây tím về ngả trời sang đông
Ơi những chùm mây
Mang sắc trời riêng
Gợi một quê hương
Chùm mây nỗi nhớ
Mây ngàn xưa qua rồi, muôn thuở
Nhưng còn ám lên làn da, vầng trán mẹ cha ta
Nắng lắm, mưa nhiều nên miệng mẹ cười
tươi mãi sắc hoa
Ta hiểu cuộc đời cái to lớn trong ta
Không khỏi những gì nhỏ lắm
Những đêm sâu mây về thầm lặng
Phơi những cành sương cho mát ruộng nương nhà
Những chiêm mùa xe lúa đuổi cơn mưa
Những cánh chim tha mây về vòm lá
Mây tung xuống nghìn đường cong ngọn gió
Ru đất trời xao xuyến vạn âm thanh
Vọng lại lòng ta biết mấy tâm tình
Mây cửa biển gọi cánh buồm mở hội
Mây đồng quê nhắc mùa gieo giống mới
Mây lứa đôi lòng xao động vầng trăng
Chùm mây ca dao nghiêng giấc võng nằm
Mây hát dặm, mây dùng dằng quan họ
Mây đám cưới e thẹn về bên cửa
Đêm mơ màng hai đứa hoá thành mây
Đất đai mình cây đứng nối cây
Mây dưới đất, mây trên trời hửng sắc
Ta có khoảng trời riêng qua mỗi ô xanh
qua mỗi nóc nhà
Thì chùm mây này cũng của riêng ta.
Thu, 2008
KC
|