VIDEO
Tin nóng
QUẢNG CÁO
LỊCH
LIÊN KẾT
THƠ VĂN BẠN BÈ
Chùm thơ của Đàm Thùy Dương
/Thở đi đóa tường vi cũ. Mai đã chết trong ánh sáng u hoài/ Thơ ĐTDChùm thơ của Đàm Thùy Dương
Ngôn ngữ của đại dương
Thì con cá nhỏ vừa nói đấy thôi
Đại dương đang tự vẫn
Bằng con chữ sai chính tả
Nên không?
Thì sẽ chết quỳ dưới câu nguyện ước
Bên đôi môi che vết nứt mặt trời
Nơi yêu nhất.
Thương nhất.
Nồng nhiệt nhất.
Cũng là nơi bỏng rát
Nhất.
Một dòng thơ
Thì sẽ bên anh nơi Thượng đế cười khan
Hơ?
Chẳng có gì chia cắt được phát âm
Và tiếng người vô lối
Thì đại dương vừa thở khối nhạt nhòa
Ra san hô hóa đá
Cứ sống và để lại thanh âm khô nát
Thì sẽ yêu điên nơi không lời.
2012
@
Đếm
Ai đó làm ơn chăm chỉ đếm từng mùa thu neo đơn
Mưa ngủ nướng mỗi ngày
Cánh cửa nâu sáng phẳng lì trong thế giới mọi thứ đều gồ ghề và có màu tối
Ngay cả đôi mắt em
Dự định như trầm kha
Đôi khi mùa thu sáng rỡ
Ơ hay
Sao chỉ là dấu vết còn lại của cú phanh gấp ngày hôm qua
Bởi chiếc xe gắn máy cứ điềm nhiên lăn trên ngày say đắm
Qua vết môi hôm xưa
Dẫu đã tan thành từng phân tử
Ai đó làm ơn chăm chỉ đếm từng vết môi hôm xưa
Trên cánh cửa nâu sáng
Thế giới tối sầm
Mùa thu đã neo đơn
Lại rất già
Và đang tan như từng phân tử nhỏ
@
Bài thơ để dành
Khi ngoại và cậu vừa ra đi còn mình thì không viết nổi một bài thơ
Khi nỗi đau quá lớn để viết một bài thơ
Tôi thường khóc
Khi ngón tay nhiều rũ rượi vì buồn
Tôi để dành bài thơ
Bài thơ để dành thường không dài
Tôi đã quên hết trong nước mắt
Nó có một hình hài
Trong nỗi đau màu khối và trong nhiều cơn buồn được cấu tạo từ tôi
Đây không phải là bài thơ để dành tôi chưa bao giờ viết
Đừng hiểu nhầm
Đây chỉ là vết đọng của chia ly
Tôi đã xa một người, rồi một người, rồi sẽ thêm một người
Rồi sẽ thêm một người
mà bài thơ để dành vẫn thiếu nội dung
thiếu chữ và thiếu ý
thiếu tứ và thiếu sự mượt của ngôn từ
thiếu lý do và tiểu sử
nhưng
tôi đã no nê buồn thương và bất lực
trong mất mát và thiếu thốn,
tôi quyết định để dành bài thơ này
một bài thơ trống không
ở sân bay
chờ ngày đến ở sân bay Kuala Lumpur
chúng ta đã chờ mặt trời đến ở sân bay
nhiều nỗi buồn ngang nhiên qua lại
em gối đầu trên vai anh và chúng ta chẳng nói
người cứ đến rồi đi
trái đất rộng không anh?
chúng ta đã chờ mặt trời vô tận thời gian, mặt trời thường bận
như hôm nay, ánh sáng ở sân bay nhiều thương phiền nhiều ngơ ngại
lạ nhất từ khi em sinh ra
hình như mặt trời sợ bước đi hình như chúng ta im lặng
hình như anh biết chính xác bao nhiêu rộng bao nhiêu dài
mà không nói với em
chúng ta vẫn chờ ở sân bay
nơi mặt trời u hoài không bao giờ đi cũng không bao giờ đến
cũng như đêm cũng như ngày cũng như người cũng như mờ cũng như gian dối cũng như chia xa cũng như ngưng đọng
lúc nào cũng giống nhau
vậy mà chúng ta vẫn chờ vô tận của mặt trời, ở sân bay vô tận
anh chẳng bao giờ nói với em
thế giới rất dài
2016.
@
Bò Yak
Cao nguyên ấy là nơi tôi chưa từng đến. Tây Tạng.
Yak ơi ngủ đi
Dù trên đỉnh đồi máu đỏ còn lửa cháy
Yak im lặng, mình nghe im lặng
Bọn mình cùng nghe im lặng vì thanh âm đã mỏi nhừ
Yak ơi
Ngày mai khi bình minh vừa thong dong đến
Mình sẽ cùng nhau thăm cỏ xanh
Bình nguyên mênh mông vậy
Huyền minh mênh mông vậy
Mình và Yak cũng vô cùng mênh mông vậy
Yak ơi ngủ đi
Đêm nay thanh âm sẽ bao dung và im lặng trong cơn ngủ
Bọn mình cùng giả vờ chưa biết bạo tàn
Mình và Yak sẽ ôm lấy cỏ xanh
Bình minh nhân từ đến
Yak ơi
Đỉnh đồi máu đỏ rồi cũng tan trong bình minh hiền lương
Mình và Yak chỉ là ghét cay đắng bạo tàn gian dối
Bọn mình không dung túng mịt mờ thanh âm nữa
Ngày mai,
Mình và Yak sẽ cùng thăm bình nguyên
Và mênh mông cỏ xanh
2016
@
chuyện đó buồn đến thắt lòng
kể từ lúc, xa quê hương một lần
thế giới em đến ngọc ngà hèn hạ
đâu ai cho em biết chỉ duy nhất con đường lên đỉnh núi
trăng xa và rất mờ
thành phố rộng quá
không mơ muốn nào còn bám víu đôi chân size sáu rã rời lạnh nhạt
em đơn phương để lại bên cạnh những vóc dáng khổng lồ
nỗi buồn khẩn khoản
từ lâu đã vô tri
thành phố xa quá
biển thì mờ bàn tay em thì nhỏ
ngôn ngữ lạ thì như sấm rền thích dâng tặng cơn mưa
rồi ngày xưa cũng lạ
rồi một lần xa quê hương cũng lạ
thế giới em đến không phải là thế giới
vì duy nhất một con đường xa vợi
em phải đi
lên đỉnh núi xa vời.
2015
@
Hai mặt trăng
Đọc 1Q84 và Hirakumi
Đang bắt đầu có hai mặt trăng
Trên bầu trời trong thế giới của em
Em vẫn thường có anh
Nhưng hai mặt trăng tròn sáng và lạnh vô cùng
Giữa đêm của em và anh
Hai mặt trăng đang đùa giỡn trong bóng tối
Cùng nhau trượt cầu trượt, chơi đu quay trong công viên kỷ niệm của chúng ta
Chúng vừa hôn nhau
Cũng trên bãi cỏ của chúng ta
Em sở hữu hai mặt trăng trong thế giới của mình
Còn chúng lại nuốt trọn ký ức của em và anh
Bên nào đau hơn lạnh hơn sắc hơn và buốt giá hơn
Hay sự đảo ngược mới là thế giới thực
Thế giới ấy không có anh
Mặt trăng là duy nhất
2014
@
Trong ánh sáng u hoài
Thở đi đóa tường vi cũ
Tường rêu úa rất đàn bà và ngạt
Chẳng ai sống được
Thêm một ngày với mùa cứ lững chững đi qua tâm trí mơ mộng của bình thường
Cứ thở thêm đi đóa tường vi cũ
Vị tha chưa từng đến và đi
Sao bóng dáng vẫn hằn
Hay có sẵn
Cứ thở thêm
Rồi quên đi đóa tường vi cũ
Tường rêu úa rất đàn bà và ngạt
Tắt trong ánh sáng u hoài
Như tất cả rồi tắt đi
Cao cả nhất là kỷ niệm
Chẳng ai phán xét nổi quá khứ trong thân thể đau thương đang chảy dòng rêu úa ấy
Cứ thở thêm một lần thôi
Thở đi đóa tường vi cũ
Mai đã chết trong ánh sáng u hoài
31-05-2012
(Nguồn: Rút trong tập “Trong ánh sáng u hoài”, NXB Hội nhà văn, 2016)

